BÓNG ĐÈ - Trang 76

ô cửa kính bị vỡ vẫn là điều hoài nghi. Tôi đưa tay ôm mặt, tựa như một
niềm xấu hổ khi nghĩ đến việc mình bị lây căn bệnh nghi ngờ từ Công. Và
cũng chính lúc ấy, tôi biết lòng bàn tay mình đang chảy máu vì đụng nhằm
miểng kính vỡ. Trí đã tự mình mặc xong áo quần, cũng như tôi ban chiều,
chàng tìm cách che lại ô cửa vỡ, ngăn gió mưa bên ngoài vẫn gầm rít từng
cơn. Trong ánh đèn ngủ màu tím, thân thể tôi trắng tái. Trí không nhìn thấy
máu trong lòng bàn tay tôi, vẫn không ngừng chảy. Tôi đành phả tay vào
miệng, bước khỏi giường tìm áo quần mà trong cơn say, tôi vung vãi đâu
đó trong căn phòng. Tôi cũng không biết mình dùng miệng mút máu ở bàn
tay hay dùng tay bịt miệng khỏi phát ra tiếng nấc. Khi Trí loay hoay che
đậy xong mảng kính bị vỡ toác, chàng quay mặt về phía tôi, máu đã tràn
qua bàn tay rớt giọt xuống nền. Tôi thấy mình được bế lên, được cưng
nựng, được băng bó. Trí vừa làm, vừa xuýt xoa.

Nhưng khi Trí mở cánh cổng để tôi cầm chiếc ô màu đỏ bước khỏi căn

nhà, lòng tôi chùng xuống mãi mãi. Chùng đến nỗi, nó không bao giờ còn
nấc lên nổi trong căn nhà ấy, với người đàn ông da dẻ mát rượi ấy, hay với
người đàn ông choàng áo mưa màu xám đang đứng dưới gốc cây cổ thụ,
trước cổng nhà Trí. Trước cổng ngôi nhà tôi vừa say đắm, vừa hoan lạc,
vừa phạm tội, cơn gió độc đã thực sự thổi xuống đời tôi. Chính tôi đã tự
mời nó đến, tôi không thể đổ tội cho bất cứ một thứ số phận nào. Người
đàn ông choàng tấm áo mưa màu xám, dù đứng từ xa, dù gió mưa phả từng
cơn quất ngang quất dọc mịt mùng, tôi vẫn nhận ra là Công. Bởi đôi mắt
nhỏ him híp đang phát ra một vùng lửa rực hờn. Vũng lửa màu đen, tối, tàn
khốc, man rợ. Vùng chạy khỏi cánh cổng, cả tôi lẫn chiếc ô đỏ tơi bời trong
mưa gió. Tôi bỏ lại sau lưng hai người đàn ông. Cả hai đã biết rõ từng phân
vuông, đường lõm, lông măng cơ thể tôi. Trong lúc này, bỗng dưng tôi kinh
hãi cả hai. Công thì đã đành một nhẽ, tự dưng tôi kinh hãi luôn cả Trí,
người đàn ông luôn chiều chuộng tôi với tình cảm sướt mướt. Tôi biết linh
cảm của mình luôn luôn đúng. Bước chạy càng nhanh hơn. Đôi bàn chân
của một đứa bé tôi mang dưới người toạc từng miếng đau đớn.

❉❉❉

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.