Rồi lại đến ngày rằm, trăng dại vàng hồ nước. Tôi ngồi trong bóng tối
nhìn ra mặt hồ nhớ quay quắt trăng rừng. Hình ảnh người đàn ông có làn da
thương tích, tơi tả múa may dưới trăng và hét lên tiếng hét thống khổ hiện
ra từ từ. Giống như Công không thể thanh lý những hình ảnh của buôn
Thượng, từ những căn nhà sàn đến cả tấm biển cắm trước buôn hoen rỉ vì
mưa cao nguyên cảnh báo người Kinh hãy tránh xa. Công không đủ sức
xóa Làng Hủi trong trí nhớ của tôi còn sáng ánh trăng đại ngàn.
Công về nhà giữa lúc trí nhớ tôi đang phục hồi. Công nhận ra ngay tức
khắc. Như một con thú, chồng tôi vật tôi như vật một con mồi. Đôi mắt chỉ
còn là hai vệt đỏ lục lọi da thịt tôi tan nát. Không cởi tất, cứ thế Công
chồng lên tôi, chọc sâu tàn nhẫn. Tôi càng đẩy Công ra, Công càng cứa như
dao đâm. Không phải đâm mà anh đang chích vào người tôi những con
trùng làm công tác hủy hoại bộ nhớ. Tôi nín lặng, mặc cho Công quay lộn,
mài dũa. Tôi kháng cự bằng cách nghĩ đến gương mặt khổ đau của người
đàn ông Thượng. Tôi thấy rõ trí nhớ tôi tan vữa dần dần sau mỗi cú thọc
sâu của Công, chỉ có buôn Hủi, làng Hủi, và người đàn ông Thượng tồn tại.
Khi Công chấm dứt, tôi không còn nhớ gì hết, kể cả mười móng tay vừa
cấu nát lưng Công. Tôi nhìn chúng xa lạ không hiểu đã xảy ra chuyện gì
ban nãy. Ngoài kia, ánh trăng đại ngàn vẫn ngời ngợi lung linh bên trên
những con người thành phố thơm nức, sạch sẽ nhưng không trí nhớ. Tôi
quyết định ra đi.
❉❉❉
Ngày tôi quay lại căn nhà sàn heo hút nằm giữa đại ngàn, nơi dòng
sông Ba hung dữ nhưng nồng nàn đi qua, người đàn ông Thượng lộ rõ vẻ
ngạc nhiên. Trong đôi mắt to u mặc như mênh mông Biển Hồ, có một chút
vui mừng thầm lặng. Ông ngừng tay đan lát, nhìn tôi trầm ngâm:
“Sớm mai mà trời chưa nắng. Đường sá hơi bẩn, mùa khô mà đường
lại bẩn... Cây rừng bị kẻ xấu đốn nhiều quá. Cánh rừng bên kia sông Ba,
cánh rừng ngày xưa săn được con mang to nhất bây giờ trọc trụi. Người
giày đen không biết giữ rừng...”
Những lời ngúc ngoắc không ra đầu ra đũa của ông làm tôi nhớ
chuyện trên đường vào đây đã gặp mấy xe chở gỗ ngang nhiên chạy tung