BÓNG EM XA HƠN CHÂN TRỜI - Trang 110

Giống như thể chàng đã phạm lỗi sai. Cha mẹ thì nên yêu mến con mình vô
điều kiện, hỗ trợ các con tới thành công. Riêng cha chàng lại khác. Mẹ
chàng đã chịu đựng rất nhiều lời trách cứ của ông. Bà bảo vệ Garrett, luôn
hậu thuẫn chàng dù không được sự cho phép của chồng.

Như Ian nói, đó không phải là lỗi của Garrett. Nhưng chàng không thể xác
định đuợc liệu thông tin mới mẻ này có phải là một sự an ủi không, hay chỉ
khiến chàng thêm phiền muộn.

Đã bao nhiêu lần chàng tự nhủ là chàng sẽ mặc kệ? Chẳng điều gì cha mẹ
nói hay làm khiến chàng tổn thương được, nhưng nếu họ không nói hay
làm bất cứ điều gì cả? Phải chăng sâu tận đáy lòng chàng vẫn còn quan
tâm?

Garrett tu một hơi dài cho cạn chai bia và nói:

- Em nên đi nằm nghỉ tí đi!

- Em chán - Ian nói - Cô ấy xinh thật ấy nhỉ!

- Ai?

- Còn ai nữa? - Ian cười vang - Công chúa. Bạn gái của anh. Người mà anh
không làm tình ấy. Anh nghĩ em còn nói đến ai đuợc nữa?

Hai anh em đang nói chuyện gia đình và nhớ lại quá khứ, vì thế lẽ tất nhiên
là Garrett chưa kịp thích ứng với sự chuyển đề tài đột ngột này.

- Ừ.

- Em cá là cô ấy rất ương bướng.

Garrett nheo mắt nhìn Ian:

- Sao em nói thế?

- Nồi nào úp vung nấy mà. Và thực lòng, em nghĩ đúng là kiểu đàn bà anh
cần. Một người sẽ không cho anh cơ hội nào để mà buồn chán.

Thật ngạc nhiên là Ian hiểu chàng rõ biết bao. Ian còn rất nhỏ khi Garrett
rờt khỏi nhà. Cứ lớn lên không người bảo ban. Có lẽ trong đầu gã còn khối
điều mà người ngoài chưa nhận ra được.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.