- Thôi - chàng nhỏm dậy khỏi ghế - đấy là những điều anh muốn nói khi
đến đây. Anh không lạm dụng thêm thời gian của em nữa.
Chàng nhích chân về phía cửa, và Louisa lao vào chàng. Nàng thậm chí
không biết mình sẽ hành động như thế cho đến khi nàng đứng dậy. Nàng
chỉ biết, sâu trong tâm khảm, rằng nàng không thể để chàng đi được.
Không bao giờ. Và khi tay chàng vòng quanh người nàng, giữ nàng sát vào
mình, tất cả cảm xúc nàng tưởng đã tắt ngấm vĩnh viễn bỗng ồ ạt quay trở
lại. Có hơi chới với, hơi sợ hãi, nhưng thật tuyệt vời.
Garrett vùi mặt vào tóc nàng, hít hít cổ nàng:
- Anh yêu em, Louisa!
- Em yêu anh.
- Cho đến chừng nào chúng ta còn thở hả?
Nàng siết chàng chặt hơn:
- Phải. Và còn lâu hơn thế nữa.
Trong túi anh có một cái nhẫn khắc tên em, và nếu em chịu khó giải lao độ
một giây, anh sẽ quỳ xuống ...
Thay vì buông chàng ra, nàng lại ôm chặt chàng hơn:
- Cứ để nó đợi. Nhưng việc này thì không.
Họ ôm nhau rất lâu. Louisa nghĩ về đám cưới, về những đứa con, về tình
yêu chỉ dành cho mình chàng trong suốt phần đời còn lại, và nàng bắt đầu
có một cảm giác khác, một cảm giác mà nàng chắc chắn rằng cả nàng và
Garrett đều cảm thấy rất nhiều từ lúc này.
Đó là ...
... HẠNH PHÚC