BÓNG HÌNH - Trang 136

Cô sụt sịt, cố kìm cơn nứt nở, nó làm cô run lên. Rồi cô lại òa khóc.

Những lời nói của ba cô đã quá rõ ràng rồi. Tương lai, đứng trước ông, cô
không còn cách gì ẩn náu. Cuộc đời cô bỗng chốc đã rơi vào cơn ác mộng.

- Bây giờ, lên phòng và ở đó cho đến khi chúng ta khởi hành, sáng ngày

mai.

Victoria lê bước khỏi thư viện và cắm đầu chạy lên cầu thang. May thay,

không có ai ở sảnh. Bertie và Olivia đang hối hả trên gác mái, mở các
rương hòm và xếp đồ dùng đầy vali. Lát sau, Victoria lại xuất hiện ở cầu
thang, không 1 tiếng động và chạy nhanh ra cửa. Cô mặc 1 chiếc váy đen. 1
chiếc mũ có mạng, cũng màu đen, che đi nét mặt của cô. Những lời cha cô
nói vẫn văng vẳng bên tai, nhưng cô muốn nghe nó từ chính miệng Toby.
Không thể nào tin được. Có thể John Watson đã nói dối.

Cô gọi 1 chiếc taxi, đưa địa chỉ văn phòng Toby. Cô gần như xô anh ta

trên bậc thềm, anh ta vừa từ bên trong bước ra. Trông anh quyến rũ hơn bao
giờ hết... và không tỏ ra đặc biệt mừng rỡ khi gặp cô.

- Em cần nói chuyện với anh, - cô hổn hển, nuốt nước mắt.

Toby nhìn cô bằng ánh mắt khó chịu.

- Tại sao cô không gởi đến 1 gã luật sư khác. Nhưng cô đang thử làm cái

gì đấy hả? Tạo áp lực với tôi, đủ cho tôi vứt bỏ vợ mình trong 1 tuần chắc?
Không có đám cháy ở đâu chứ, phải không?

- Chuyện ấy chẳng liên quan gì. 1 người nào đó đã nói với John Watson

rằng anh có 1 nhận xét khó ưa về chuyện của em... Ông vội đến thuật lại
cho ba em. Hơn nữa, có vẻ như có người nhìn thấy chúng ta trong ngôi nhà
ngoại ô.

- Và sao nữa? Được rồi, em đã là 1 cô gái lớn, tiểu thư Hiện – đại –

không – muốn – kết – hôn! Em biết chính xác cái gì sẽ xảy ra chứ. Nhưng

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.