BÓNG HÌNH - Trang 145

Olivia cúi xuống, chìa một bàn tay chắc chắn cho em. Victoria nắm chặt

và đặt chân lên bàn đạp. Trong một giây cô đã ngồi sau lưng Olivia. Họ
cùng phi nhanh về chuồng ngựa.

Đó là một ngày tháng Mười Một, trời giá lạnh, hai chị em run lập cập

phóng vào nhà. Cả hai chạy ngay vào thư viện, lao đến bên lò sưởi, hơ tay
trên ngọn lửa, cười nói kể cho cha nghe chuyến đi chơi vừa xong. Ông đáp
lại bằng một nụ cười – nụ cười đầu tiên từ khi họ từ New York về - Victoria
tự nhủ. Đây cũng là lần đầu tiên ông nói chuyện cùng Victoria, gần giống
như một ân xá đặc biệt. Lát sau, Victoria nói điều đó với chị.

- Đừng nói chuyện ấy nữa – Olivia bảo – bây giờ tất cả đã đâu vào đấy

rồi.

- Những khi chỉ có ba và em thì không như vậy đâu. Em tin chắc ba sẽ

không bao giờ tha thứ cho em.

Olivia lấy từ trong tủ ra bộ váy hai chị em sẽ mặc ăn tối

- Em cứ tưởng tượng.

Nhưng cô cũng nhận thấy ba cô đã cố tỏ ra bình thản hơn bao giờ hết và

bên cạnh ông, Victoria cũng tỏ ra đặc biệt biết vâng lời. Em cô ít nói hơn,
không đi chơi ra ngoài nữa. Phong trào giành quyền bẩu cử cho nữ giới
không còn khiến Victoria say mê – cô đã thôi không đến tham dự các cuộc
hội họp. Có thể nói rằng ra khỏi cuộc phiêu lưu tồi tệ với Toby Whitticomb,
Victoria đã bị làm cho yếu mềm. Cô đã mất đi sự tự tin, lòng ham thích mạ
hiểm. Cũng chính vì những tính cách đó mà trong hai tháng liền cô đã mê
mải trong một chuyến phiêu lưu dài, để rồi bước ra trong tan vỡ. Olivia chỉ
mong muốn một điều: Victoria trở lại như ngày xưa. Rằng ba cô và em gái
sẽ hòa giải một cách tốt đẹp. Chao ôi, mọi việc rồi sẽ kết thúc tốt đẹp thôi,
Olivia tự nhủ. Và từ nay đến lúc đó, thật khó mà chịu đựng nổi sự u ám và
câm lặng của hai người. Nhưng nỗi thất vọng đắng cay của Victoria ít ra

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.