BÓNG HÌNH - Trang 189

Geoffrey trả lời với nụ cười. Geoffrey dường như quá bé nhỏ giữa cái

giường rộng này. Olivia kềm lòng để không ôm choàng lấy cậu bé. Cô chưa
thể cho phép mình làm như vậy, khi họ còn chưa đủ quen biết nhau.

- Nó đẹp lắm, - cô khẳng định rất nghiêm túc. – Nó có cắn không? Loài

khỉ đôi khi rất hung dữ, cháu biết không?

- Không, nó không cắn đâu, - cậu bé nói, và nhìn cô, tự nhủ cô ấy thật

đẹp và còn vui vẻ nữa... - Cháu thích mình có anh em sinh đôi. A, cháu sẽ
chơi trò giả vờ với mọi người như cô Victoria đã làm với ba cháu chiều nay.
Ba đã hoàn toàn bị lẫn lộn...

- Làm thế nào cháu lại phân biệt được bọn cô? – cô hỏi, tò mò

Sự ngây thơ của trẻ nhỏ phải chăng là nguồn gốc của sự sáng suốt lạ

thường này.

- Các cô suy nghĩ khác nhau, - cậu bé trả lời đơn giản, - cháu thấy tỏa ra

như vậy mà.

- Cháu thấy được các cô suy nghĩ như thế nào ư? – Olivia kêu lên, ngỡ

ngàng.

Mặc dù còn nhỏ tuổi, cậu bé sở hữu sự khôn ngoan đáng kinh ngạc.

những đứa trẻ phải chịu thiệt thòi thường chin chắn nhanh hơn những đứa
trẻ khác. Trí tuệ già dặn của cậu bé hẳn đã đến sau cái chết của người mẹ.

- Vâng, đôi khi – cậu thì thầm – và nữa, - cô Victoria không thích cháu.

- Có mà, cháu thấy đấy! – Olivia vội trả lời, vẻ lúng túng. – Chỉ là cô ấy

không quen với trẻ con thôi.

- Cô ấy không thích trẻ con, - cậu nhấn mạnh. – Cô, cô cũng đâu thường

chơi với trẻ con... Cô Victoria không nói với cháu như cô... nhưng ít nhất,

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.