BÓNG HÌNH - Trang 299

- Em không phải không thích cái gì bọn trẻ con thích hoặc không thích.

Hàng nghìn người đang phải chết trong những trận chiến... đó không phải là
1 trò chơi. Và không có gì vui thích ở đó cả. Đó là những con người, họ
cũng là những con người muốn sống. Họ cũng có vợ, có gia đình đang chờ
đợi... Thế mà mấy người, mấy người lấy đó làm trò chơi. Thật không thể
chấp nhận được!

Cô quay đi giàn giụa nước mắt. Lo sợ, Geoffrey hỏi Charles xem nó có

phải trả lại món đồ chơi cho "dì Olivia" không, nhưng Charles đã khẽ lắc
đầu trấn an nó rằng không có gì quá nghiêm trọng cả... 1 lát sau, anh đưa
Victoria đi dạo. Họ cùng bước đi trong im lặng cho đến tận mộ mẹ cô.

- Em không cần phải tự đặt mình trong âu lo như thế, - anh nhận xét, rất

ân cần. – Chị em không có ý gì xấu...Cô ấy không hiểu hết được sự dữ dội
trong những tình cảm của em.

Và cả anh, về phương diện nào đó, anh cũng không hiểu cô. Trong tâm trí

anh, Victoria luôn là 1 ẩn số.

- Ôi, Charles, em không thể như thế này được nữa, em không thể làm vợ

anh được nữa. Em không được sinh ra dành cho hôn nhân. Tất cả mọi người
đều biết điều đó, trừ anh.

Cô hít 1 hơi thật sâu để chống lại sự nôn nao mơ hồ. Nỗi khó chịu ấy

trong cô càng trầm trọng hơn khi Charles tặng cuốn thơ cho Olivia. Không
phải ghen tuông, không phải buồn chán. Cô bỗng nhiên nhận thức rõ rằng
cô đang ở 1 vị trí tồi tệ, bị giam hãm trong 1 thế giới quá chật hẹp không có
chỗ dành cho mình.

- Em đã sai lầm khi vâng lời ba, khi ông sắp xếp cho em 1 cuộc hôn nhân.

Đáng lẽ em phải để cho tống em vào 1 tu viện và quên em đi. Em không thể
như thế này nữa, thật sự như vậy... Cô khóc sướt mướt, những dòng nước

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.