BÓNG HÌNH - Trang 339

nghỉ của người đầu bếp và chị dọn phòng nên Charles không thể yên tâm để
con lại 1 mình. Mặc dù vậy, Geoffrey cũng không thể kìm lòng nói toạc ra
rằng không có "dì Ollie", điền trang chỉ là 1 nơi buồn tẻ.

Họ đi bằng chiếc Packard. Chuyến đi diễn ra trong im lặng đến trnag

nghiêm. Suốt thời gian đó, những hình ảnh về người cha không ngừng hiện
lên trong trí Olivia. Cô đã nhẩm lại cả nghìn lần những lời sẽ nói, dượt lại
trăm lần những điệu bộ, những cách bày tỏ sẽ làm. Nhưng sự diễn tả ấy
không ích gì khi cô nhìn thấy 1 nỗi đau không gì diễn tả nổi trong đôi mắt
ông. Nếu như cố bắn 1 phát đạn vào ngay giữa tim ông có lẽ cũng không
làm ông choáng váng đến thế... May mắn làm sao đã có Charles ở bên cô.
Họ cùng giúp ông ngồi xuống, rồi Charles đặt vào tay ông 1 ly cô-nhắc.
Ông cố nhấp 1 ngụm, rồi nhìn Charles.

- Tôi chỉ là 1 gã bạo chúa già... Nhưng vừa mới hôm kia thôi, tôi cũng đã

bảo nó... Olivia, đây không phải là cuộc sống của 1 cô gái trẻ. Nó đã không
muốn biết điều đó và vẫn nói rằng đây chính là cuộc sống mà nó muốn...
Thật đê tiện, tôi đã để nó làm như thế. Điều đó làm tôi yên tam... Tôi sẽ
thiếu vắng nó khủng khiếp nếu nó ra đi. Và bây giờ, thì đây, thật vậy rồi...

1 dòng nước mắt chảy xuống gò má nhăn nheo. Tim Olivia thắt lại. Cô cố

im lặng. Edward Henderson quay sang Charles.

- Tôi tin rằng con bé đã yêu anh, nếu tôi cho phép nó làm vậy... tôi đã

không để nó làm thế, sự thật là vậy...

Ông lắc đầu, trong khi Olivia thật đang đứng đó, cổ họng nghẹn lại.

- Ba, không phải đâu... con chắc mà... Chị ấy chưa từng nói gì cả...

Cô ngừng bặt, xấu hổ, mặt đỏ nhừ, nhưng không ai để ý nhận ra vẻ bối

rối ấy.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.