BÓNG HÌNH - Trang 369

Anh, chính anh cũng cảm thấy nhẹ nhõm. 2 ngày qua tác động với anh

như 1 cơn mơ tồi tệ, 1 cơn mơ mà anh mới chỉ vừa được đành thức. Anh đã
sợ rằng vợ anh sẽ mãi u ám trong tình trạng trầm uất.

- Em rất tiếc vì đã làm anh lo lắng, Charles.

- Không phải xin lỗi anh. Anh phải lo lắng chứ, tất nhiên phải thế. Còn gì

bình thường hơn việc đó nữa.

Anh nhìn thẳng vào cô, gần như rụt rè. Cô tỏ ra cởi mở với anh hơn, thân

tình với anh hơn. Nhớ lại lời bác sĩ nói, anh tự nhủ lòng mình rằng sự ra đi
của Olivia và cú sốc tiếp ngay đó có thể đã thay đổi con người Victoria. Và
rằng, kể từ đây, cô sẽ dần học theo và thích ứng với những cá tính của chị
mình... Điều này hứa hẹn 1 cải thiện đáng kể. Giờ đây Olivia không còn ở
bên cô nữa, Victoria dường như phụ thuộc vào Charles hơn, mong muốn
được gần bên anh hơn trước đây. Anh không quên cách cô bấu víu vào anh,
buổi tối thứ Sáu và kêu lên thành lời nỗi sợ hãi trong lòng. Đúng, cô ấy đã
thay đổi, - anh kết luận, không thể không cho phép mình lạc quan tin tưởng.

- Từ giờ, em sẽ cố gắng cư xử tốt hơn, - cô nhẹ nhàng hứa.

Cô đã nhận ra điều đó hơi muộn, cô nói thêm trước lúc lên gác. Cô muốn

viết thư cho Victoria, nhưng dĩ nhiên, điều đó là không thể... Cô không thể
làm điều đó khi em gái cô vẫn chưa có 1 nơi ở cố định trên đất Pháp.
Victoria hứa sẽ viết thư cho cô về địa chỉ ngôi nhà ở đại lộ số 5. Olivia nóng
lòng được đọc bức thư đầu tiên của em mình.

Charles nghiên cứu xong tập hồ sơ rồi mới lên gác. Cả 2 đều đến bên

giường Geoffrey và hôn nó trước khi đi ngủ. Lúc bước vào phòng mình, lần
đầu tiên, anh nói chuyện về vụ đắm tàu Lusitania.

- Bắn ngư lôi vào 1 tàu dân sự, thật đáng xấu hổ! Tính ra số nạn nhân

phải đến hàng ngàn, cũng bằng hồi đắm tàu Titanic. Mong rằng Geoffrey

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.