BÔNG HOA ĐÁ - Trang 58

ra đục. Ông làm theo như cậu bé đã nói và những đường hoa văn trên đá
dần dần hiện ra.

– Ôi cái thằng bé Không gia đình này, - ông ngạc nhiên thốt lên, - chưa

được ai dạy bảo điều gì mà đã chỉ được cho lão thợ già này thấy được hoa
văn tuyệt đẹp ấy. Nó quả là có con mắt tinh tường.

Ông già nhẹ nhàng đi đến chỗ Danico đang ngủ, lấy chiếc áo lông to ra

đắp lên người cậu bé, rồi thì thầm:

-Ngủ ngon nhé
Còn ông thì không ngủ, ông trở lại ngồi xuống trên chiếc thùng, lấy

chiếc áo khoác choàng lên người cho ấm. Ông không có con cái gì hết,
Danico đã làm rung động trái tim ông. Ông cảm thấy yêu mến cậu bé, và
trầm ngâm ngồi ngắm cậu ngủ. Còn cậu thì ngủ ngon lành chẳng hay biết gì
hết. Ông Procopitr thấy cần phải chăm sóc nhiều cho Danico để cho cậu
nhanh chóng bình phục, chứ ốm yếu như thế này thì làm sao có thể học
việc được.

“Khi nào nó khoẻ manh mình sẽ dạy nghề cho nó.” - Ông nghĩ bụng. -

“Giờ thì nó phải nghỉ ngơi, khi khoẻ rồi học cũng chưa muộn.”

Sáng hôm sau, ông nói với Danico:
– Giờ thì cháu hãy giúp ông những việc vặt, thu dọn mọi thứ trong nhà

cho ngăn nắp, nhớ chưa? Trước hết cháu hãy chăm sóc luống hoa kim ngân
của ông, sau đó hãy sang bà hàng xóm lấy bánh nướng. Đừng có đi quá xa,
hãy mang bánh mì và nước vào rừng cho ta, nhớ nói với bà lão là đưa cho
cháu ít sữa nữa, nhớ chưa?

Hôm khác, ông già lại nói:
– Cháu hãy đi câu cho ông mấy con cá được không? Nhớ về sớm nhé.
Nhưng khi Danico mang cá về thi ông lão lại bảo:
– Chưa đủ đâu, cháu hãy đi câu thêm nữa đi.
Và cứ như vậy, hàng ngày ông Procopitr giao cho Danico những việc nhẹ

nhàng, đê cậu có thể nghỉ ngơi, lúc thì là việc dọn đống tuyết, hay sang
hàng xóm mượn vài thứ, gọi là cho có việc. Khi thì cậu ngồi trước xe ngựa,

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.