BÔNG HOA ĐÁ - Trang 67

Có một ông già, trước đây còn dạy nghề cho cả ông Procopitr, hiểu được

câu chuyện liền nói với Danico:

-Ôi, con trai yêu quý, con đừng đi theo con đường đó, hãy vứt ra khỏi

đầu những ý nghĩ vớ vẩn đó đi. Nếu không con sẽ lại trở thành người thợ
núi làm nô lệ cho Nữ Chúa Núi Đồng mất thôi.

– Ông ơi, những người thợ núi là ai vậy?
– Đó là những người sống trên núi, chẳng ai nhìn thấy họ bao giờ. Họ

làm việc cho Nữ Chúa Núi Đồng. Ta đã tình cờ nhìn thấy họ một lần. Đó
quả thật là những tác phẩm tuyệt vời. Chúng ta chẳng bao giờ có thể làm
được như vậy.

Tất cả mọi người trở nên tò mò, họ hỏi xem có thể trông thấy những tác

phẩm đó ở đâu. Ông già nói:

– Trên núi Rắn ấy. Trên đó các anh có thể nhìn thấy rất rõ, như trong

lòng bàn tay của mình vậy.

– Trông chúng như thế nào hả ông?
– Ta đã nói rồi, hãy lên núi Rắn mà xem, các anh sẽ ngay lập tức nhận ra

những tác phẩm đó không thể do bàn tay người thợ bình thường tạo ra
được. Trên núi Rắn có vô vàn những tác phẩm như vậy, tuy bằng đá nhưng
chúng rất sống động. Những bức tượng đá có đôi mắt như đang liếc nhìn
chúng ta, đặc biệt là những bông hoa đá, đó mới thực sự tượng trưng cho vẻ
đẹp.

Danico vừa nghe nói đến bông hoa đá, liền hỏi cặn kẽ ông già, ông đáp:
– Ta cũng không biết đâu, con trai ạ, Nhưng người ta nói rằng, đừng bao

giờ nhìn vào những bông hoa đá ấy. Bất hạnh sẽ đến với ai đã một lần nhìn
thấy nó, bởi vì người đó sẽ chẳng bao giờ còn được thấy ánh mặt trời nữa.

Nhưng Danico vẫn kiên quyết nói:
– Cháu nhất định sẽ nhìn thấy chúng.
Nghe thấy vậy, cô vợ chưa cưới Catia hoảng hốt kêu lên:
– Anh làm sao vậy hả Danico? Anh không muốn sống nữa hay sao? -

Rồi cô gái bật khóc.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.