BÔNG HOA ĐÁ - Trang 65

– Không phải là cháu cố gắng để làm cho ông chủ đâu. Cháu không thể

thể hiện được ý muốn của mình lên chiếc chén. Ông xem, chúng ta có
những khối đá đẹp thế này mà chúng ta đã làm gì với chúng vậy? Cháu cảm
thấy rất tiếc đã phá đi vẻ đẹp của đá như thế này. Cháu muốn cho mọi
người nhìn thấy được vẻ đẹp tuyệt vời của đá.

Danico tiếp tục công việc, anh vừa làm vừa tự chế giễu:
– Tảng đá này có một chỗ thủng, chắc sẽ dễ dàng khắc đường viền..
Rồi bỗng nhiên anh bỏ dỏ công việc, bắt tay làm cái khác. Anh ngồi suốt

ngày bên chiếc máy, ông Procopitr khuyên:

– Hay cháu thử chạm một bông hoa cà dại cho chiếc chén của cháu vậy.
Lúc đầu Danico không muốn nghe lời ông nhưng sau ba bốn ngày, khi

hình bông hoa đã dần dần hiện ra, anh nói với ông già:

– Đành vậy, cháu sẽ làm chiếc chén cho ông chủ trước, sau đó sẽ làm cái

của mình. Nhưng lúc đó thì ông không được ngăn cản cháu đâu đấy. Cháu
không thể nào vứt bỏ được ý muốn đó ra khỏi đầu.

Ông Procopitr trả lời:
– Được thôi, ta sẽ không làm phiền cháu nữa.
Nhưng ông thầm nghĩ: “Cái thằng bé này, đã đến lúc phải lấy vợ cho nó

rồi. Có gia đình rồi, nó mới vứt ra khỏi đầu những ý nghĩ gàn dở được.”

Danico vẫn chú tâm đến chiếc chén. Anh đã mất rất nhiều thời gian cho

nó, hơn một năm rồi. Mong muốn vẫn giữ chặt trong tim, anh chẳng còn
nhớ gì đến bông hoa cà dại nữa. Thấy thế ông Procopitr bắt đầu nhắc anh
về chuyện vợ con:

– Cháu thấy con bé Catia Letemina thế nào? Trông nó cũng khá đây

chứ? Sao cháu lại không cưới nó hả?

Ông Procopitr nói vậy là có lý do cả đấy. Đã từ lâu ông nhận thấy Danico

rất quan tâm đến cô gái này và Catia cũng có tình cảm đáp lại. Ông già
mong muốn cho hai người chóng nên vợ nên chồng. Nhưng Danico vẫn giữ
nguyên ý mình nói:

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.