BÔNG HOA ĐÁ - Trang 64

cầu của ông chủ, nhưng tâm trí lại nghĩ đến chiếc chén của mình. Trong
đầu anh biết bao nhiêu hoa văn trang trí, những bông hoa, cành lá trên đá
khổng tước cứ lần lượt hiện lên. Anh trở nên đăm chiêu, không còn vui vẻ
như trước nữa. Ông Procopitr nhận thấy thế hỏi anh:

– Danico, cháu bị ốm đấy à? Đừng quá nặng nề về chiếc chén ấy. Cháu

vội vàng làm gì chứ? Hãy đi dạo đâu đó cho thoải mái chút đi, việc gì mà
cứ ngồi ì suốt ngày như thế?

– Vâng. - Danico nói. - Có lẽ cháu cũng nên vào rừng một lúc. Biết đâu

cháu lại nhìn thấy cái mình cần.

Kể từ đó, hầu như ngày nào Danico cũng chạy vào rừng. Đó là mùa quả

chín, những thảm cỏ nở đầy hoa. Danico lang thang trong rừng, khi thì
đứng nhìn một chùm quả, lúc lại ngây ra ngắm nghía một bông hoa, khi thì
bò trên bãi cỏ như đang tìm kiếm cái gì đó. Những người đi vào rừng trông
thấy, hỏi xem anh bị mất gì. Nhưng anh chỉ mỉm cười vui vẻ đáp:

– Mất thì chẳng mất gì cả, nhưng lại chẳng tìm thấy cái mình cần.
Nghe thấy vậy, mọi người thì thầm: “Chàng thanh niên này có lẽ bị điên

mất rồi!”

Về đến nhà, Danico liền đến ngay bên đống đá đẽo gọt đến sáng, rồi khi

mặt trời lên lại vào rừng. Anh mang về nhà đủ thứ, từ lá cây, cành, quả đến
những bông hoa dại trong rừng. Vì thiếu ngủ, mệt mỏi nên chân tay Danico
cũng bị bủn rủn. Ông Procopitr rất lo lắng, còn anh thì nói:

– Cháu không thể nào hài lòng với những chiếc chén đã làm, chừng nào

cháu chưa làm nổi lên vẻ đẹp của đá trên chiếc chén, cháu chưa thể vui
được.

Ông Procopitr nói:
– Nhưng vì sao mà cháu lại phải khố sở về chiếc chén đến như vậy?

Cháu hãy làm chiếc chén theo yêu cầu của ông chủ. Họ vẽ trang trí hoa văn
như thế nào thì mình cứ làm như vậy, đẹp hay xấu thì cũng có ích gì cho
ông cháu ta đâu. Tại sao cháu lại phải làm những việc thừa như thế?

Nhưng Danico vẫn giữ nguyên ý nghĩ:

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.