BÔNG HOA ĐỎ - Trang 111

nước vụt qua tôi, những chiếc thuyền buồm lướt nhẹ - mọi thứ với tôi như
được phủ bởi một ánh sáng mới. Mọi thứ là của tôi, mọi thứ nằm dưới
quyền của tôi, mọi thứ tôi đều có thể nắm lấy, ném lên mặt vải và đặt trước
mắt đám đông sửng sốt vì sức mạnh của nghệ thuật. Thực ra không nên bán
da gấu trước khi giết được nó, bởi tôi còn lâu mới là họa sĩ lớn.

Chiếc xuồng xé nước lướt nhanh. Cậu lái xuồng, một chàng trai cân đối,
khỏe mạnh và đẹp trai, mặc chiếc áo sơ mi đỏ, chèo không biết mệt mỏi.
Anh ta lúc gập người lên phía trước, lúc ngửa ra đằng sau, mỗi động tác lại
đẩy mạnh xuồng đi tới. Mặt trời đang lặn và phản chiếu trên khuôn mặt và
trên tấm áo đỏ của anh, đến nỗi tôi muốn vẽ ngay anh ta. Cái thùng nhỏ
đựng vải, màu và bút vẽ luôn ở bên tôi.

- Cậu ngừng chèo đi, hãy ngồi yên một phút, tôi sẽ vẽ cậu - tôi nói. Anh ta
buông mái chèo.

- Cậu ngồi như đang cầm chèo ấy.

Cậu ta cầm lấy mái chèo, khua chúng như con chim vẫy cánh, và dừng lại
như thế trong một kiểu dáng tuyệt đẹp. Tôi nhanh chóng phác thảo bằng bút
chì và bắt đầu vẽ. Tôi pha màu với một cảm xúc đặc biệt vui sướng. Tôi
biết rằng suốt đời sẽ không cái gì có thể dứt tôi ra khỏi bảng màu.

Người chèo thuyền bắt đầu mệt, nét cương nghị trên gương mặt cậu ta
chuyển thành uể oải, buồn chán. Cậu ta bắt đầu ngáp và thậm chí có lần lấy
tay áo lau mặt, để làm điều đó cậu phải cúi đầu xuống tay chèo. Những nếp
gấp của chiếc áo hoàn toàn bị hỏng. Thật bực mình làm sao! Giờ tôi không
thể vẽ được khi mẫu vẽ đụng đậy.

- Ngồi yên anh bạn! Cậu ta bật cười.

- Sao cậu lại cười?

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.