BÔNG HOA ĐỎ - Trang 114

II

RYABININ

Đứng trong tư thế căng thẳng trước mặt tôi là ông già người mẫu Taras mà
giáo sư N. ra lệnh phải đặt tay lên đầu, bởi đó là “tư thế rất cổ điển”. Xung
quanh tôi là cả đám bạn, những kẻ cũng như tôi đang ngồi trước giá vẽ, với
bảng màu và cọ trong tay. Ngồi trước tất cả mọi người là Dedov, tuy là họa
sĩ vẽ phong cảnh, nhưng vẫn nỗ lực vẽ Taras. Trong lớp học đầy mùi của
màu vẽ, của dầu, của tẩy và im phăng phắc. Cứ nửa tiếng Taras được giải
lao, ông ngồi lên mép thùng gỗ dùng làm bệ cho ông, và từ một “mẫu vẽ”
biến thành một ông già bình thường trần truồng, duỗi tay chân bị tê cứng vì
phải bất động lâu cho giãn gân cốt. Các học viên chen chúc bên các giá vẽ
xem bài tập của nhau. Bên giá của tôi luôn đông: tôi là một học trò rất có
năng lực của viện và được kỳ vọng trở thành một trong “những người kiệt
xuất của chúng ta”, như diễn đạt đầy sung sướng của nhà phê bình nghệ
thuật nổi tiếng là ngài V.S., người từ lâu đã nói, rằng “Ryabinin sẽ thành
công”. Bởi vậy tại sao mọi người đều xem bài của tôi.

Năm phút sau tất cả lại ngồi vào chỗ của mình, Taras trèo lên bục, đặt tay
lên đầu, và chúng tôi lại bôi bôi, trét trét...

Và cứ thế mỗi ngày.

Thật chán phải không? Ngay chính tôi từ lâu cũng đã tin rằng mọi thứ đều
chán ngấy. Nhưng như cái đầu xe lửa chạy bằng hơi nước chỉ có hai lựa
chọn: hoặc chạy theo đường ray cho đến khi nào hết hơi, hoặc bật ra khỏi
nó và từ một con quái vật bằng sắt pha đồng đẹp đẽ biến thành một đống
phế liệu, tôi cũng vậy... Tôi đang trên đường ray. Những thanh ray ôm khít
lấy các bánh xe của tôi, và nếu như tôi trượt khỏi chúng thì sẽ ra sao? Tôi
buộc phải bằng mọi giá chạy tới ga, cho dù cái ga đó đối với tôi như một lỗ
rách đen ngòm chẳng phân biệt được gì trong đó. Mọi người bảo đó sẽ là

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.