BÔNG HOA ĐỎ - Trang 143

- Đau ư? Đau có là gì khi tôi muốn được ra với tự do? Chẳng phải chính
bạn đã tán thành tôi hay sao? - cây cọ đáp.

- Phải, tôi đã tán thành, nhưng tôi không biết rằng việc này khó như thế. Tôi
thấy thương bạn. Bạn đau đớn như thế.

- Hãy im đi, anh bạn yếu đuối kia! Đừng thương xót tôi! Tôi hoặc chết,
hoặc được tự do!

Đúng lúc đó rầm vang một tiếng đổ vỡ. Một thanh sắt to bị gãy, những tấm
kính vỡ tung rơi ầm ầm. Một mảnh văng vào mũ của ông giám đốc đang
bước ra khỏi nhà kính.

- Chuyện gì vậy? - ông ta kêu lên, rùng mình khi thấy những mảnh thủy
tinh bay trong không trung. Ông ta chạy khỏi nhà kính và nhìn lên mái. Phía
trên mái vòm, ngọn cọ đang vươn lên xanh rờn, kiêu hãnh nghễu nghện.

“Chỉ có thế thôi ư? - cây cọ nghĩ - Là tất cả cái, mà vì nó mình đã vật vã
đau khổ bao lâu nay đây ư? Là cái mà việc đạt được nó đã trở thành mục
đích cao nhất của mình đây ư?”

Đang vào lúc cuối thu khi Attalea vươn ngọn của mình qua lỗ hổng bị vỡ.
Lắc rắc mưa phùn xen lẫn tuyết rơi, gió thổi những cuộn mây xám sà thấp
xuống. Cây cọ cảm giác như chúng quấn lấy nó. Các loài cây bên ngoài đã
trút hết lá, trông như những con ma xấu xí. Chỉ trên những cây thông, cây
tùng vẫn còn những chiếc lá kim xanh sẫm. Lũ cây cối rầu rĩ nhìn cây cọ:
“Bạn sẽ chết cóng thôi! - chúng như nói với nó - Bạn không biết băng giá là
thế nào đâu. Bạn không biết cách chống đỡ. Bạn ra khỏi nhà kính làm gì cơ
chứ?”

Và Attalea hiểu ra, rằng với nó mọi thứ đã kết thúc. Nó lạnh cứng. Quay về
lại dưới mái vòm ư? Nhưng nó đã không thể quay lại được nữa. Nó phải

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.