BÔNG HOA ĐỎ - Trang 150

II

ANH TỈNH DẬY LÚC NỬA ĐÊM. Mọi thứ đều yên tĩnh, từ phòng lớn
bên cạnh vang lên tiếng thở của những bệnh nhân đang ngủ. Xa xa đâu đó,
một bệnh nhân ban đêm bị nhốt vào phòng tối đang tự nói chuyện với mình
bằng một giọng đơn điệu, kỳ lạ. Còn ở khu trại nữ trên gác, một giọng trầm
khàn khàn hát một bài ca hoang dại nào đó. Người bệnh lắng nghe những
âm thanh đó. Anh cảm thấy tay chân yếu mệt rã rời kinh khủng, còn cổ thì
rất đau đớn.

“Mình đang ở đâu đây? Chuyện gì xảy ra với mình vậy?” - ý nghĩ thoảng
trong đầu. Bỗng nhiên, anh hình dung một cách rõ ràng kỳ lạ tháng cuối của
cuộc đời mình, anh hiểu mình đang ốm, và ốm bệnh gì. Anh nhớ ra hàng
loạt những ý tưởng, những lời nói và hành vi điên loạn của mình, và cảm
thấy run rẩy cả người.

- Nhưng điều này đã kết thúc rồi, ơn Chúa, đã kết thúc rồi! - anh thì thầm và
lại thiếp đi.

Ô cửa sổ có song sắt mở nhìn ra một ngõ hẻm nằm giữa những tòa nhà lớn
và một bức tường rào bằng đá. Chẳng bao giờ có ai đi vào cái ngõ đó, nên
nó mọc đầy những bụi cây dại và hoa tử đinh hương đang mùa nở rộ... Sau
những bụi cây ngay đối diện cửa sổ là bức tường rào cao tối sẫm, những
ngọn cây của khu vườn lớn thấm đẫm ánh trăng hiện ra phía sau nó. Phía
bên phải nhô lên tòa nhà bệnh viện màu trắng với những ô cửa sổ chấn song
sắt sáng đèn bên trong. Phía bên trái là bức tường nhà xác trắng lờ mờ, sáng
lên nhờ ánh trăng. Ánh trăng xuyên qua song cửa vào trong phòng, đổ
xuống sàn và soi sáng một góc giường cùng khuôn mặt mệt mỏi tái nhợt với
đôi mắt nhắm nghiền của người bệnh, không mê ngủ, không chút động đậy

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.