BÔNG HOA ĐỎ - Trang 172

Semion ngẫm nghĩ.

- Tôi không biết, người anh em ạ. - anh nói - Có thể là như thế, nhưng dẫu
có là như thế, thì cũng là do ý Chúa.

- Nếu như thế - Vasily nói - thì tôi với anh chẳng cần phải nói chuyện gì với
nhau. Nếu như mọi thứ tồi tệ đều đổ cho Chúa, còn bản thân thì ngồi chịu
đựng, thì anh bạn ạ, không còn là con người, mà là súc sinh. Tôi nói như thế
đấy.

Anh ta quay người bỏ đi, chẳng thèm chào từ biệt. Semion cũng đứng dậy.

- Bạn hàng xóm ơi - anh kêu lên - tại sao anh lại cáu gắt như vậy?

Hàng xóm không quay lại, vẫn đi tiếp. Semion nhìn theo rất lâu, cho đến
khi Vasily khuất sau chỗ rẽ. Anh về nhà và nói vớivợ:

- Arina ạ, cái anh hàng xóm của bọn mình là con thú chứ không phải là
người.

Tuy nhiên họ không cãi cọ, vẫn gặp gỡ và nói với nhau vẫn những chuyện
như thế.

- Chao, người anh em ạ, nếu không có bọn người kia... thì tôi với anh đã
chẳng phải ngồi trong mấy cái bốt canh này, -Vasily nói.

- Ngồi trong bốt... có sao đâu, vẫn sống được mà.

- Sống được, sống được... Ôi cái anh này! Anh sống lâu mà học được ít,
nhìn nhiều mà thấy ít. Một người nghèo khổ trongcái bốt canh, sao gọi là
sống! Những kẻ ăn thịt người kia đang róc rỉa anh, vắt hết sức của anh, đến

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.