BÔNG HOA ĐỎ - Trang 42

Công viên ở bờ bên kia sẽ xanh lên. Hòn đảo cũng sẽ được phủ màu của lá.
Dù là xuân Petersburg, nhưng vẫn là mùa xuân.

Bỗng nhiên tôi nhớ đến mùa xuân hạnh phúc cuối cùng. Lúc đó tôi mới là
cô bé bảy tuổi, sống cùng cha mẹ ở quê, trong thảo nguyên. Mọi người ít
quan tâm đến tôi, và tôi có thể chạy đến đâu mình muốn và chạy bao nhiêu
cũng được. Tôi nhớ vào đầu tháng ba, những dòng nước băng tan chảy xào
xạc qua những mương khe trong thảo nguyên, thảo nguyên thẫm lại, không
khí trở nên kỳ diệu, ẩm ướt dễ chịu làm sao. Đầu tiên những mô đất lộ ra,
cỏ xanh dần lên, rồi sau đó cả thảo nguyên chuyển màu xanh, dầu trong các
khe vẫn còn ít tuyết đang thoi thóp. Nhanh chóng chỉ vài ngày sau, y như đã
sẵn sàng từ ngay dưới mặt đất, những bụi mẫu đơn nhú ra, vươn lên, trên đó
nở rộ những chùm hoa đỏ chói lộng lẫy. Bầy sơn ca bắt đầu hót...

Chúa ơi, con đã làm gì mà bị Người ném vào địa ngục khi đang còn sống?
Chẳng lẽ cái thứ mà tôi đang phải chịu đựng không tồi tệ hơn bất kỳ địa
ngục nào hay sao?

Bậc thang bằng đá dẫn thẳng tới lỗ hổng trên mặt băng. Có gì đó kéo tôi tới
đó và nhìn xuống nước. Nhưng vẫn còn sớm cơ mà? Dĩ nhiên, còn sớm. Tôi
đợi thêm chút nữa.

Nhưng đứng bên bờ rìa trơn trượt ẩm ướt của lỗ băng đó vẫn hấp dẫn làm
sao. Giá cứ thế tuột xuống. Chỉ mỗi tội rất lạnh... Một giây thôi, là mình sẽ
trôi dưới lớp băng theo dòng sông, sẽ điên rồ dùng tay, chân, đầu, mặt cào
cấu mặt băng. Không biết dưới đó có ánh sáng mặt trời không nhỉ?

Tôi đứng bất động rất lâu bên lỗ băng, và đã đến được trạng thái khi con
người không còn nghĩ gì nữa. Chân bị ướt từ lâu, nhưng tôi vẫn không rời
khỏi chỗ. Gió không lạnh, nhưng đâm xuyên vào người khiến tôi rùng cả
mình, nhưng vẫn đứng đó. Tôi không biết mình sẽ đứng chết trân thêm bao
lâu, nếu như trên bờ không có ai đó kêu lên:

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.