BÔNG HỒNG VÀNG VÀ BÌNH MINH MƯA - Trang 169

Người đàn ông đi rồi thì đến đêm trời nổi giông. Những tia chớp chậm

chạp sáng lên và tắt đi trên bình nguyên sơn thạch.

Cái vỏ ốc nằm trên bàn, bên giường nhà quý tộc.

Nhà quý tộc chợt tỉnh giấc và nhìn thấy cái vỏ ốc sáng rực lên trong ánh

chớp của lửa trời. Trong lòng ông lóe lên và tắt đi hình ảnh của một xứ sở
thần tiên đầy ánh sáng hồng, bọt biển và mây trắng.

Tia chớp tắt. Nhà quý tộc đợi đến tia chớp sau và nhìn thấy trong vỏ ốc

cái xứ sở kia rõ nét hơn lần trước. Từ những bờ biển dựng đứng, những
dòng thác rộng chảy ra biển, sủi bọt và lấp lánh. Cái gì đây? Có lẽ là những
dòng sông. Nhà quý tộc như cảm thấy cả cái tươi mát của những dòng sông
ấy. Bụi nước phả vào mặt ông.

Ông ngỡ cảm giác đó là của giấc mơ chưa dứt, đứng dậy, kéo ghế lại bên

bàn, ngồi đối diện chiếc vỏ ốc, cúi xuống và không hiểu sao mà tim đập
mạnh, ông cố quan sát kỹ những chi tiết khác của cái xứ sở nằm trong vỏ ốc
kia. Nhưng những tia chớp thưa dần và sau cùng tắt hẳn.

Nhà quý tộc không dám châm nến, sợ ánh sáng thô lỗ của nó sẽ làm ông

tin rằng những gì ông đã thấy chỉ là ảo giác và không có xứ sở nào trong
lòng vỏ ốc hết.

Ông ngồi cho đến sáng. Trong ánh nắng bình minh cái vỏ ốc chỉ còn là

một cái vỏ ốc bình thường. Trong lòng nó chẳng có gì khác ngoài cái ánh
sáng mờ như sương phải khó khăn lắm mới nhận thấy. Hệt như cái xứ sở bí
ẩn kia trong một đêm đã lùi xa ra hàng ngàn dặm.

Ngay ngày hôm ấy nhà quý tộc đi Madrid và quỳ xuống trước mặt vua,

cầu xin đức kim thượng ban cho ông một đặc ân; cho phép ông tự bỏ tiền ra
sắm một chiếc thuyền để đi về phương Tây tìm cái xứ sở không ai biết tới
kia.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.