đi lùng kiếm đồ vật mất trộm.
Bằng vào biệt hiệu “Gõ kiến” mà hàng xóm láng giềng đặt cho Samet, ta
phải hình dung anh là một người gầy gò, mũi nhọn và dưới vành mũ bao
giờ cũng lủng lẳng một mớ tóc giống như mào chim.
Trước kia, Samet đã từng được sống những ngày sung sướng. Anh đăng
lính trong quân đội của “Tiểu Napôlêông” trong thời gian chiến tranh ở
Mêhicô.
Samet gặp may. Anh bị sốt rét nặng ở Vera-Krux. Anh lính ốm yếu chưa
từng qua một trận đọ súng thật sự nào liền được gửi về nước. Viên chỉ huy
trung đoàn nhân dịp bèn nhờ Samet đưa đứa con gái lên tám của ông tên là
Xuyzan về Pháp.
Viên chỉ huy goá vợ, vì thế đi đâu ông cũng phải đèo bòng con gái theo.
Nhưng lần này ông quyết định tạm xa con và gửi nó về cho người chị ở
Ruăng. Khí hậu ở Mêhicô rất độc đối với trẻ con Âu. Thêm vào đó, cuộc
chiến tranh du kích hỗn độn ở đây chẳng thiếu gì những nguy hiểm bất ngờ.
Trên đường Samet về Pháp khí nóng bốc ngùn ngụt trên Đại Tây
Dương. Con bé suốt ngày im lặng. Thậm chí nhìn những con cá bay vọt lên
khỏi mặt nước, bóng nhẫy, nó cũng chẳng mỉm cười.
Samet hết sức chăm sóc Xuyzan. Tất nhiên anh cũng hiểu rằng con bé
không chỉ mong được anh chăm sóc mà còn muốn được âu yếm vuốt ve.
Mà anh, tên lính của một trung đoàn thuộc địa, anh có thể nghĩ ra được cái
gì trìu mến kia chứ? Anh có thể mua vui cho nó bằng cách gì đây? Đánh
mạt chược với nó chăng? Hay hát cho nó nghe những bài hát thô tục của
lính tráng.
Nhưng dù sao cũng không thể cứ nín lặng mãi. Càng ngày anh càng hay
bắt gặp cái nhìn băn khoăn của con bé. Cuối cùng anh đánh liều kể cho nó
nghe một cách không có mạch lạc, về cuộc đời mình, nhớ lại những tình tiết