- Chuyện ấy xảy ra ở đâu hả anh? – Xuyzan nghi ngờ hỏi.
- Anh đã nói rồi mà, ở tận nước An Nam, tận Đông Dương cơ. Ở đấy đại
dương bùng bùng lửa cháy, chẳng khác gì dưới địa ngục, còn những con sứa
thì giống như những cái váy viền đăng ten của vũ nữ. Ở đấy lại còn ẩm ướt
nữa chứ, đến nỗi chỉ một đêm thôi, nấm đã mọc lên trong ủng bọn anh. Anh
mà nói dối thì xin cứ treo cổ anh lên.
Trước đó Samet đã nghe nhiều chuyện bịa đặt của lính tráng, nhưng
riêng anh, anh chưa từng bịa chuyện bao giờ. Không phải anh không biết
tưởng tượng, chẳng qua anh chưa bao giờ thấy cần phải làm như vậy. Còn
giờ đây anh coi việc làm vui cho Xuyzan là một bổn phận thiêng liêng.
Samet đưa Xuyzan đến Ruăng và trao tận tay cho bác gái nó – môt
người đàn bà cao lớn, có đôi môi tái nhợt và mím chặt. Bà ta đeo hạt cườm
đen khắp mình trông như một con rắn ở rạp xiếc.
Con bé vừa trông thấy bà bác đã vội bám chặt lấy Samet và nép vào cái
áo ca pốt bạc phếch của anh.
- Không sao! – Samet thì thầm và khẽ đẩy vào vai Xuyzan. - Bọn lính
trơn bọn anh cũng chẳng được lựa chọn cho mình các ông đại đội trưởng
đâu. Chịu khó vậy, Xuzi, cô lính ạ!
Samet bỏ đi. Anh ngoảnh lại mấy lần nhìn lên những khung cửa sổ của
ngôi nhà buồn tẻ, ở đó đến gió cũng chẳng buồn lay động các bức rèm.
Nghe rõ tiếng đồng hồ hối hả trong những quán nhỏ nằm ở các phố hẹp.
Trong túi dết Samet còn giữ lại kỷ niệm của Xuyzan: một cái nơ buộc tóc
đã nhàu nát màu xanh. Có trời mới biết vì sao cái băng đó lại thơm dịu đến
thế, như thể nó được cất giữ trong một giành hoa tím.
Bệnh sốt rét Mêhicô đã hủy hoại sức khoẻ của Samet. Anh chưa được
thăng chức đội thì đã bị thải hồi, trở về cuộc sống dân thường với hàm binh
nhì.