BÔNG HỒNG VÀNG VÀ BÌNH MINH MƯA - Trang 23

Năm tháng qua đi torng cảnh thiếu thốn đơn điệu. Samet nếm trải hết

nghề cực nhọc này đến nghề khốn khổ khác và cuối cùng anh trở thành
người hót rác thành Pari. Từ đó, mùi bụi bặm và rác rưởi lúc nào cũng ám
vào anh. Anh cảm thấy nó cả trong cơn gió thoảng từ phía sông Xen luồn
vào trong phố, cả trong những bó hoa ướt át mà các bà lão ăn vận sạch sẽ
đứng bán trên các đại lộ.

Ngày lại ngày quyện lấy nhau torng một màu vàng đục. Nhưng đôi khi

trong cái màu vàng đục ấy, Samet lại thấy dấy lên trong lòng mình một áng
mây hồng: Đó là bộ áo dài cũ của Xuyzan. Từ tấm áo ấy phảng phất hương
xuân tươi mát như thể người ta cũng cất nó trong giành hoa tím.

Xuyzan giờ ở đâu? Em sống ra sao? Samet biết ngày nay Xuyzan đã là

một cô gái trưởng thành, còn cha nàng thì đã bị tử thương.

Đã nhiều lần Samet định đi Ruăng thăm Xuyzan. Nhưng anh cứ lần lữa

mãi cho đến lúc chợt hiểu rằng mình đã bỏ lỡ thời gian và chắc chắn
Xuyzan đã quên hẳn anh rồi.

Anh tự mắng mình là đồ bị thịt, khi nhớ đến cuộc chia tay với Xuyzan.

Đáng lẽ phải hôn cô bé thì anh lại ấn vào lưng nó, đẩy nó tới chỗ con quạ
già nọ và bảo: “Chịu khó vậy, Xuzi, cô lính ạ!”

Ai cũng biết những người thợ hót rác chỉ làm việc ban đêm. Có hai

nguyên nhân buộc họ phải làm vào thời gian đó: Vì rác rưởi do con ngừơi
thải ra tích tụ nhiều nhất vào cuối ngày và thứ hai, những người thơ hót rác
không được phép xúc phạm tới thị giác và khướu giác của người dân đất
kinh kỳ. Ban đêm hầu như không có ai ngửi hoặc trông thấy việc làm của
họ, trừ lũ chuột cống.

Samet đã quen với công việc về đêm và còn thích thú cái khoảng thời

gian ấy là khác. Nhất là lúc ánh bình minh uể oải bắt đầu chọc thủng bóng

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.