Samet kéo Xuyzan lại gần mình và làm cái việc anh không dám làm
trước kia ở Ruăng: Vuốt ve và hôn lên mái tóc óng ả của nàng. Rồi anh vội
lánh ra, sợ Xuyzan ngửi thấy mùi chuột cống trên áo ngoài của anh. Nhưng
Xuyzan lại càng nép chặt vào vai anh hơn
- Có chuyện gì vậy, em bé nhỏ của anh? – Samet bối rối nhắc lại.
Xuyzan không trả lời. Nàng không nén được tiếng nức nở. Samet hiểu
rằng lúc này chưa nên hỏi nàng chuyện gì hết.
- Anh có một cái hang chỗ tường thành. – Samet vội vã nói. – Hơi xa
đây một chút. Tất nhiên ở nhà chẳng có gì hết, nhẵn như chùi. Nhưng được
cái có thể hâm nước cho nóng và nằm ngủ trên giường. Ở đó em có thể tắm
táp và nghỉ ngơi. Và nói chung em muốn ở bao lâu tùy thích.
Xuyzan ở nhà Samet năm ngày. Năm ngày ấy, một mặt trời kỳ lạ cất lên
trên thành Pari. Hết thảy mọi ngôi nhà, kể cả những nhà cũ kỹ nhất, ám
khói, tất cả những khu vườn, thậm chí cả cái hang của Samet nữa đều rực rỡ
trong những tia sáng của vừng thái dương ấy, như là những báu vật.
Ai chưa từng được xúc động với hơi thở nhè nhẹ của thiếu nữ trong giấc
ngủ, người đó chưa thể hiểu thế nào là dịu dàng. Môi nàng tươi hơn cả
những cánh hoa ẩm ướt và đôi hàng mi nàng lấp lánh những giọt lệ đêm.
Phải, những gì đã xảy ra với Xuyzan quả đúng như Samet dự đoán.
Người tình của nàng - một diễn viên trẻ - đã phụ nàng. Nhưng năm ngày
Xuyzan sống bên Samet đã đủ để cặp tình nhân làm lành với nhau.
Samet tham dự vào việc hoà giải đó. Anh phải mang thư của Xuyzan lại
cho anh chàng diễn viên và đã dạy cho gã điển trai đáng ngán nọ một bài
học về phép lịch sự khi gã định dúi vào tay anh vài xu tiền thưởng.
Sau đó ít lâu, anh chàng diễn viên đáp xe ngựa đến tìm Xuyzan. Và đâu
lại vào đó: Một bó hoa, những cái hôn, tiếng cười qua nước mắt, lời xin lỗi