BÔNG HỒNG VÀNG VÀ BÌNH MINH MƯA - Trang 28

thiên hạ chỉ muốn bỏ đi cho nhanh để quên phứt bộ mặt hốc hác xám ngoét
với làn da chảy xệ và đôi mắt nhìn chòng chọc của anh.

Trong túp lều của Chamet có một mảnh gương vỡ. Họa hoằn lắm Samet

mới soi gương, nhưng hễ cứ soi vào là anh văng tục và quăng vội nó đi. Thà
đừng nhìn thấy mình, cái thân hình gớm ghiếc lê lết trên đôi chân tê thấp
khập khiễng, còn hơn.

Cuối cùng, khi đã đánh xong bông hồng, Samet mới biết Suzanne đã rời

Paris đi sang Hoa Kỳ từ một năm trước và, người ta nói, nàng đi hẳn, không
trở lại nữa. Không ai có thể cho Samet biết địa chỉ của nàng.

Thoạt đầu, Samet thấy nhẹ hẳn người. Nhưng rồi không hiểu vì sao, tất

cả nỗi chờ mong cuộc gặp gỡ đầm ấm và thanh thản với Suzanne đã biến
thành một mảnh sắt rỉ. Mảnh sắt nhọn ấy mắc trong lồng ngực anh, ngay
bên tim, và Samet cầu Trời cho nó mau mau đâm thẳng vào trái tim ốm yếu
đi, cho nó vĩnh viễn ngừng đập.

Samet bỏ việc quét dọn các xưởng. Anh nằm bẹp trong túp lều của anh

mấy ngày liền, quay mặt vào tường. Anh im lặng và chỉ mỉm cười một lần,
đưa cánh tay áo cũ lên mắt. Không ai trông thấy anh khóc. Hàng xóm láng
giềng chẳng ai thăm anh: người nào cũng có chán vạn lo âu và bận bịu của
mình.

Chỉ có một người chăm sóc Samet. Đó là ông thợ bạc đứng tuổi đã đánh

từ thoi vàng ra một bông hồng rất mực tinh xảo. Cùng trên một cành, ngay
bên cạnh bông hoa, ông ta đánh thêm một nụ hồng bé và nhọn.

Ông thợ bạc thường đến thăm Samet, nhưng không mang thuốc cho anh.

Ông nghĩ rằng có mang thuốc cho anh cũng bằng thừa.

Thực thế, Samet lặng lẽ qua đời trong một lần đến thăm của ông thợ bạc.

Ông ta nâng đầu anh thợ quét rác lên, lật cái gối xám bẩn và lôi ra bông

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.