BÔNG HỒNG VÀNG VÀ BÌNH MINH MƯA - Trang 83

xóm thợ Yanskaia cũng lân la xán đến với Satzky, nhưng bị bọn trẻ ở khu
nhà ga chống lại kịch liệt.

Bà chủ nhà tôi nằm liệt giường sau cái chết của Anfisa, luôn miệng than

thở vì bệnh tim. Một hôm Marya Satzkaia đến thăm bệnh và tôi làm quen
với bà. Đó là một phụ nữ vóc cao, tính tình cương nghị, đeo kính trắng. Tuy
đã đứng tuổi, bà vẫn giữ được dáng dấp một nữ sinh viên đại học.

Qua bà, tôi được biết anh bà là một nhà địa chất, ông bị đau thần kinh và

đúng là ông có được hưởng tiền trợ cấp đặc biệt vì đã có công cống hiến
nhiều tác phẩm khoa học nổi tiếng ở trong nước cũng như ở châu Âu.

- Ông chẳng nên ở ngoại ô này làm gì - bà Marya nói với tôi bằng giọng

của thầy thuốc, không quen bị phản đối - Mùa thu đến nơi rồi, mưa nhiều, ở
đây rồi ngập ngụa, bẩn lắm. Lại còn ảm đạm nữa, làm việc sao nổi. Ông cứ
sang bên tôi. Ở nhà tôi chỉ có cụ bà thân sinh ra tôi, ông anh tôi và tôi. Nhà
ở gần ga, lại những năm buồng. Anh tôi là một người lịch thiệp, anh ấy
không làm phiền ông đâu.

Tôi bằng lòng sang ở nhà bà. Thế là tôi được làm quen với nhà địa chất

Vasili Dmitrievich Satzky - một trong những nhân vật tương lai của cuốn
truyện dài Kara-Bugaz.

Ngôi nhà này quả yên tĩnh, có thể nói là buồn ngủ nữa. Bà Marya suốt

ngày ở trong phòng khám, hoặc đi thăm bệnh nhân, bà lão thân sinh ngồi
chơi bài một mình, còn nhà địa chất thì họa hoằn lắm mới ra khỏi phòng.
Từ sáng ông đọc hết các loại báo, không sót dòng nào và hình như đang hối
hả viết lách cái gì đó cho đến tận khuya. Trong một ngày ông viết hết vèo
một quyển vở học sinh loại dày. Thỉnh thoảng ở cái nhà ga hiu quạnh này
mới vẳng lại tiếng còi của chiếc đầu tàu độc nhất đang dồn toa.

Thời gian đầu, Satzky còn lạ tôi, sau ông quen dần và bắt đầu nói

chuyện với tôi. Trong những câu chuyện ấy tôi hiểu được đặc tính bệnh của

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.