BÔNG HUỆ ĐỎ - Trang 160

XVI

Nàng tới Lungacnô Axiaôli lúc sáu rưỡi, trong chiếc áo khoác màu nâu nhạt.

Đơsactrơ đón nàng với ánh mắt tội nghiệp và hân hoan khiến nàng xúc động.
Mặt trời chiều tà nhuộm đỏ dòng nước dâng cao trên sông Acnô. Hai người
lặng im một lát. Rồi bước theo con đường hai bên chạy dài một cách đơn điệu
các tòa lâu đài, đi tới Cầu Cũ. Nàng nói trước tiên:

- Ông thấy đấy, tôi đã tới. Tôi hiểu là tôi phải tới. Tôi cảm thấy mình không

phải là không có lỗi trong chuyện xảy ra. Tôi biết rõ điều đó: tôi đã làm những
gì phải làm để ông đối với tôi như hiện giờ ông đang đối với tôi. Thái độ của
ông đã làm cho ông có những ý tưởng mà nhẽ ra ông

Anh hình như không hiểu. Nàng nói tiếp:

- Tôi là người ích kỷ, dại dột. Tôi mến ông, tôi khâm phục trí tuệ ông, tôi

nghĩ tôi không thể sống không có ông. Tôi cố sức cuốn hút ông, giữ ông lại.
Tôi làm duyên làm dáng… không phải bằng cách tỏ ra lạnh lùng, cũng không
xảo quyệt, nhưng quả tôi đã làm duyên làm dáng.

Anh lắc đầu, không thừa nhận.

- Có! Tôi đã từng làm duyên làm dáng, tuy không có thói quen ấy. Nhưng tôi

đã làm duyên với ông. Tôi không nói là ông tìm cách lợi dụng – dù ông có
quyền làm như vậy, và cũng không cho là ông lấy thế làm kiêu hãnh. Tôi thấy
ông không phải là người hợm mình. Có thể ông không biết gì hết về những
điều đó. Những con người siêu phàm cũng có khi thiếu sâu sắc. Nhưng tôi biết
rõ tôi đã không xử sự đúng lẽ. Tôi xin lỗi ông. Tôi đến đây là vì vậy. Chúng ta
hãy là những người bạn tốt. Vẫn chưa muộn.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.