BÔNG HUỆ ĐỎ - Trang 169

XVII

Sau bữa ăn tối, Ben ngồi vẽ trong phòng khách. Cô vẽ những khuôn mặt

nhìn nghiêng của người Etruyri râu cằm tua tủa để rồi bà Macmê sẽ thêu lên
mặt gối. Ông hoàng Anbectinenli chọn những sợi chỉ theo thị hiếu màu sắc của
phụ nữ. Trời đã về khuya. Chơi cờ xong như thường lệ với anh chàng đầu bếp
ở nhà chủ quán, Sulet trở về, vui vẻ thỏa thuê. Ông ta đến ngồi trên tràng kỷ,
cạnh bà Mactanh và âu yếm nhìn nàng. Đôi mắt màu xanh long lanh khoái lạc,
Sulet thốt ra những lời ngợi ca ngọt ngào, đầy thi vị tựa lời phác họa một bản
tình ca ứng khẩu. Bằng những câu ngắn, dồn dập và kỳ cục, ông ta ca ngợi vẻ
hấp dẫn của nàng.

Nàng nghĩ:

“Cả ông ta nữa!”

Và nàng thích thú trêu chọc ông, hỏi ông ta có tìm thấy trong các khu phố

tồi tàn của Phlôrăngx một phụ nữ nào trong số những người ông ta thường nói
tới không. Bởi nàng đã biết sở thích của Sulet. Ông ta không thể phủ nhận:
người ta không lạ việc ông tìm thấy sợi dây chuông hội Thánh ở đâu. Bạn bè
vẫn gặp ông ta đi trên đại lộ Xanh-Misen với những cô gái để đầu trần. Hứng
thú của ông đối với những con người khốn khổ đó, ông đã nói tới trong những
bài thơ đẹp nhất của mình.

- Ồ! Nếu tôi không nhầm thì những cô gái ông ưa thích, chẳng ra gì cả, ông

Sulet ạ.

Ông ta long trọng đáp.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.