BÔNG HUỆ ĐỎ - Trang 261

nho, những đống táo trường hàng bàn trái cây. Xe ngựa chở hoa quả đỗ chật
lòng đường. Đàn ông, đàn bà ngồi ăn trưa dưới hàng hiên có cửa kính của một
quán ăn. Bỗng Têredơ nhận ra Sulet đang ngồi ngậm pip một mình trước một
chiếc bàn nhỏ, lung tựa một cây nguyệt quế trồng trong chậu.

Chợt thấy nàng, ông ta hào phóng, bỏ một đồng trăm xu lên mặt bàn, đứng

dậy chào, vẻ rất trang trọng. Tấm áo lễ phục dài khiến ông ta có dáng đoan
trang, nghiêm khắc.

Sulet bảo rất muốn đến thăm bà Mactanh ở Đina. Nhưng ông phải ở lại

Văngđê bên cạnh nữ hầu tước Đơ Riơ. Ông ta vừa cho tái bản tập thơ Vườn kín
và bổ sung thêm tập Khu vườn quả Xanhtơ-Clerơ. Ông ta cho là hai tập thơ đã
làm rung động những tấm lòng tưởng chừng sắt đá, làm những trái tim cứng
rắn cũng phải thổn thức.

- Như thế – ông ta nói – tôi đã như một thứ Môi-dơ

[131]

Ông ta lục túi và rút từ ví ra một bức thư nhàu nát, hoen ố.

- Đây là thư của bà viện sĩ Raymông. Tôi công bố lời thư vì chúng mang lại

vinh dự cho bà ấy.

Giở những trang giấy mỏng ra, ông đọc:

“Tôi đã đưa sách của ông cho nhà tôi xem. Ông ấy thốt lên: “Đây là thuyết

duy linh thuần khiết nhất! Đây là khu vườn kín mà tôi hình dung có một cánh
cửa nhỏ mờ về phía những bông hoa huệ và bông hồng trắng trên con đường
đến Viện hàn lâm.

Sulet thưởng thức những lời nói ấy và cẩn thận bỏ lại thư vào ví. Miệng ông

ta còn thoang thoảng mùi rượu mạnh.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.