BÔNG HUỆ ĐỎ - Trang 297

Khi từ Thượng đế phát ra

Hào quang lấp lánh, chói lòa trên không

Cây thánh giá sáng bừng chấp chới

Ấy là khi thế giới tiêu vong.

- Ồ! Darling, cô có biết bài tụng ca người chết mà người ta hát trong nhà thờ

Cơ đốc giáo ấy bắt nguồn từ một ẩn sĩ dòng thánh Phranxit không? Nó vang
vọng tiếng gió mùa đông thổi vào những cây thông rụng lá trên đỉnh Anvecnơ
đấy.

Têredơ không nghe thấy. Tâm trí nàng bị hút theo cánh cửa ra vào dãy ghế

lô.

Trong phòng khách, có tiếng đụng ghế bành. Sơmôn trở lại. Ông vừa nghe

tin Mactanh-Benlem được cử làm bộ trưởng, ngay lập tức ông đòi bắc đẩu bội
tinh và một căn nhà rộng hơn ở Viện hàng lâm. Căn phòng của ông tối tăm,
chật chội không đủ cà vợ và năm cô con gái. Ông phải đặt phòng làm việc trên
gác xép. Ông không bớt than vãn và chỉ chịu bước ra sau khi bà Mactanh hứa
sẽ can thiệp giúp ông.

- Ông Lơ Mênin, – Ben hỏi – năm tới, ông có đi biển không?

Lơ Mênin cho là không. Anh không muốn giữ lại con tàu Rôdơbuyt. Biển cả

buồn bã lắm.

Và điểm tĩnh, kiên nghị, bướng bỉnh, anh nhìn Têredơ.

Trên sân khấu, trong nhà giam Macgơrit, Mêphixtô-phêlex

[148]

cất lời ca:

“Mặt trời đã sáng” và dàn nhạc bắt chước tiếng ngựa phi khủng khiếp. Têredơ

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.