BÔNG HUỆ ĐỎ - Trang 298

thầm thì:

- Tôi đau đầu, ở đây đến chết ngạt mất.

Lơ Mênin bước ra mở hé cửa.

Tiếng hát trong suốt của Macgơrit kêu gọi các thiên thần bay vút lên không

trung.

- Darling, tôi muốn nói với cô điều này: cô bé Macgơrit tội nghiệp kia không

muốn được cứu vớt về mặt thể xác, và vì vậy, được cứu vớt về tinh thần và
chân lý. Tôi tin một điều, darling ạ, tôi tin chắc là tất cả chúng ta rồi sẽ được
cứu vớt. Ồ! Đúng thế, tôi tin là rốt cuộc những người phạm tội sẽ được rửa tội.

Têredơ đứng dậy, mảnh khảnh, xanh xao, bông hoa đỏ rực như máu trên

ngực. Ben im lặng nghe nhac. Trong phòng khách, Lơ Mênin cầm áo măng tô
của bà Mactanh. Trong lúc anh chăng áo ra thì nàng bước qua dãy ghế lô, và
phòng khách và dừng lại trước tấm gương bên cạnh cánh cửa hé mở. Anh lướt
tay qua đôi vai trần và khoác cho nàng tấm áo khoác rộng bằng nhung đỏ thêu
kim tuyến lót lông chồn, và nói rất nhỏ với một giọng sắc gọn, rành rọt:

- Têredơ, tôi yêu cô. Cô hãy nhớ lại điều tôi yêu cầu cô hôm trước. Ngày

nào cũng vậy, từ ba giờ, tôi có mặt ở căn phòng của chúng ta, đường
Xpôngtini.

Vào lúc đó, khi nghiêng đầu để xốc lại măng tô, nàng nhìn thấy Đơsactrơ đặt

tay lên nắm cửa. Anh đã nghe thấy. Anh nhìn nàng với tất cả sự trách móc và
nỗi đau đớn có thể chịu đựng trong ánh mắt. Rồi anh đi khuất vào bóng tối
hành lang. Nàng cảm thấy tâm can như bốc cháy và đứng sững trên ngưỡng
cửa.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.