BÔNG HUỆ ĐỎ - Trang 301

ở Xan Macô, nơi người yêu khẽ hôn lên môi nàng, trong lúc qua hàng mi lim
dim, nàng mơ màng nhìn thấy các thiên thần và bầu trời xanh vẽ trên tường,
nhìn thấy bình nước sáng chói của người hàng ren trên tấm thảm đỏ. Nàng nhớ
lại tòa lâu đài ở Anphiêri với tượng đài các nữ thủy thần và những con đê đá:
nhớ lại căn phòng nàng đắm đuối trong những tiếng kêu hoan lạc và những
phút im lặng kéo dài giữa những tấm màn gió vẽ hình người.

Không, tất cả cái đó không phải là hình bóng của quá khứ, không phải là

bóng ma của những giờ phút đã qua, mà chính là thực tại tình yêu của nàng.
Thế mà chỉ một câu nói của một kẻ xa lạ thốt ra một cách ngu ngốc đã phá tan
những điều đẹp đẽ ấy! Nhưng may thay, không thể như thế được. Tình yêu của
nàng, người yêu của nàng không tùy thuộc vào một sự khốn kiếp như thế. Giá
nàng chạy đến được với chàng như nàng đang đứng đây, trong đêm tối, áo
xiêm trễ tràng thế này, và bước vào phòng chàng… Chắc hẳn nàng sẽ thấy
chàng ngồi trước lò sưởi, hai tay chống gối, buồn bã ôm lấy đầu. Lúc đó, luồn
ngón tay vào mái tóc người yêu, nàng sẽ buộc chàng ngẩng đầu lên để thấy rõ
nàng yêu chàng, nàng là của chàng, là kho báu, niềm vui và tình yêu sống động
của chàng.

Nàng cho cô gái hầu phòng trở ra. Nằm trên giường trong lúc để đèn sáng,

nàng trằn trọc với một ý nghĩ duy nhất.

Việc xảy ra chỉ là một sự tình cờ, một sự tình cờ phi lý. Chắc chàng sẽ hiểu

là sự việc ngu ngốc ấy không dính dáng tới tình yêu của họ. Chàng mà phải lo
sợ một kẻ khác thì thật là điên cuồng! Làm như thể đối với nàng còn có những
người đàn ông khác trên đời!

Mactanh-Benlem hé mở cửa phòng. Thấy đèn sáng, anh bước vào.

- Cô không ngủ hay sao, Têredơ?

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.