BÓNG MA NHÀ MỆ HOÁT - Trang 14

Chương Năm

Câu chuyện đầu đuôi như thế này, có sao nói vậy, không thêm, không

bớt.

Tháng 7 năm 1954, tôi di cư vào Sài Gòn, trong túi có bảy trăm bạc và

một cái va li trong có hai sơ mi, hai cái quần. Trên đầu, có một nón nỉ và
dưới chân có một đôi giầy. Thực tình tôi ý niệm đó là một cuộc đi chơi, một
vài bữa lại về. Trước đó, tôi đã đi mấy chục lần như thế; mang cái sự vụ
lệnh ra lấy một cái vé máy bay đi Sài Gòn nói là đi “công tác” nhưng chính
là đi chơi bời bậy bạ và đánh bạc hết ở Ðại Thế Giới lại đến Kim Chung,
thua hết lại về rồi xoay được ít tiền lại đi.

Lần đó tôi cũng yên trí sẽ về rồi lại đi như thế thì xảy ra vụ quốc gia

đánh Bình Xuyên. Ở một khách sạn đường Năng-xy, thấy ngọn lửa bốc lên
ở chung quanh, tôi coi là trò đùa, không thu xếp đồ đạc chạy như người
khác. Tôi khoanh tay đứng xem lửa cháy, và nghe súng nổ. Đến lúc cần
phải lấy va li để ẩn vào một nơi tương đối yên ổn thì đã muộn.

Nhưng có một mình và còn nguyên vẹn cái đầu và hai bàn tay, có sợ gì?

Tôi ở đâu chẳng được? Tôi ăn ở đâu chẳng được?

Hàng phố lên đèn đã thấy tôi đón một tắc xi vào Chợ Lớn ăn qua quít

cái gì rồi tất tưởi vào sòng. Tôi vốn “không có cái số đánh bạc” mười lần thì
cả chín bận thua cháy túi, về nằm lăn “như thằng chết rồi” ở trên giường.
Vậy mà không biết thần đổ bác phù hộ ra sao, kể từ hôm bị cháy hết cả va li
quần áo thì đánh bạc lại được hoài: tài sỉu được, ru lét được, đến đêm về, rẽ
xuống Ngã Bảy đánh xóc đĩa cũng được luôn. Mà được thế không phải một
vài ngày, nhưng luôn trong hai tuần liền; tiền nhiều quá đến nỗi không buồn
đếm, cứ cuốn lại nhét từng mớ vào khe tủ, ngăn rút hay những chồng quần
áo.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.