BÓNG MA NHÀ MỆ HOÁT - Trang 15

Ðúng sự thật, tôi không thấy thú vị gì; trái lại, lại buồn vì đến lúc nhớ

lại thân mình thì lịnh cấm không cho Nam Bắc đi lại thông thường như
trước nữa.

Ngậm cái buồn thê thiết ở trong lòng, tôi đi lang thang các phố để đợi

tối về thì vào ngồi ở một cái bàn nhất định của một nhà hàng nhất định,
uống rượu một mình để cho say khướt vì có say khướt mới ngủ được, bằng
không thì thao thức cả đêm, mãi tảng sáng mới nhắm mắt chợp đi một chút.

Không phải đến lúc đó tôi mới tập uống rượu đâu: tôi chè rượu từ lúc

mười lăm, mười sáu tuổi, có thời kỳ uống rượu đế một đêm một lít kèm
thêm Mạcten và “A Mi Ô quả phụ sâm binh” mà không sao hết. Nhưng đến
lần này thì khác hẳn.

Thôi thì các bác sĩ muốn bảo là thần kinh suy sụp, là ảo giác, là hôn mê

thế nào cũng được đi, tôi chẳng cần biết làm gì cả; chỉ biết chắc một điều là
những đêm không ngủ, nằm thao thức một mình trong căn phòng không có
đàn bà, tôi nghe thấy rõ ràng là có tiếng nói ở bên tai!

Nhất định tôi nói đứng đắn chứ không cà rỡn một li: có khi giữa ban

ngày ban mặt, tiếng nói đó cũng kề vào tai tôi nói… Mà đố ông bạn biết nói
gì? Nói đi nói lại với tôi một số nhà!

Ðồng thời, tôi nghe thấy văng vẳng ở xa hơn một chút: “Chợ Quán, ở

hẻm 158 trên 367, nhà Mệ Hoát hai tầng ngoài có cây y lăng… hai tầng
lầu”. Nói cái gì mà nhanh thế! Nhanh quá, như thể là hối thúc, như thể là
giục giã, nghe bực quá, không có cách gì chịu nổi.

Ông Ômya ngắt lời, hỏi:

- Có tiếng nói ở bên tai, nhưng mắt ông có trông thấy người nói không?

- Không. Nhưng tôi nghe rõ lắm, rõ là tiếng đàn bà xứ Huế, nói rất

khoan thai nhưng nặng và hơi gắt.

- Chung quanh đi quẩn lại, chỉ có mấy tiếng đó thôi ư?

- Chỉ có thế thôi. Vậy mới là lạ chứ. Thú thực với ông tôi không sợ hãi,

nhưng tôi tức bực vì tôi không hiểu ra sao cả. Tiếng nói đó là tiếng nói của

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.