thích của tôi như thế thì tôi cứ thế mà theo và cũng chính vì thế mà gần hết
cả một đời người bị lao đao thất bại. Nhiều người đến lúc trời chiều bóng xế
thường “nghĩ lại” và thay tâm đổi tính đi, nhưng tôi không thế.
Cái việc ở lì căn nhà Mệ Hoát, mặc dù bạn bè sa sả về đất chùa, tượng
Phật của người Miên, không hề làm cho tôi lay chuyển. “Tái ông thất mã.
Biết đâu ở trong cái dở lại chẳng có cái hay nẩy nở ra?” Tôi nghĩ thầm như
vậy.
Thêm nữa, tôi yên chí mình là một người không căn bản mà đạo đức
chẳng bằng ai, nhưng kiểm điểm lại tất cả các hành động từ khi còn nhỏ cho
đến cho đến lúc gần kề miệng lỗ, không làm cho ai thất cơ lỡ vận, không
giết chóc, tác hại ai, không phản trên lừa dưới làm cho âm hờn dương oán,
hà cớ gì lại có người hại được tôi, dù người đó còn sống hay đã chết?
Ngoài thì giờ viết lách và đọc lảm nhảm hết sách nọ đến sách kia, tôi
vẫn cứ triết lý vụn với mình như thế (cố nhiên là trong khi triết lý như vậy,
bao nhiêu cái gì tốt đẹp cũng để về phía tôi).
Bao nhiêu ngày đã trôi qua? Có lẽ một tuần rồi, mà có lẽ được nửa
tháng rồi cũng nên. Chẳng có gì lạ hết!
Không. Nói như thế không đúng hẳn. Trong những ngày đầu đến ở, tôi
thấy có một sự khác lạ rất tầm thường, nhưng tôi không thể không lưu ý:
công việc làm ăn suôn sẻ, kiếm tiền như vỗ tay, đánh bạc được hoài, lại có
những món tiền từ đời kiếp nghiệp lai nào, cả trăm phần chắc mất, thì ở đâu
lù lù dẫn lại… .
Sống trong tình trạng ấy tôi mới thấy rõ là tiền không làm cho người ta
sung sướng (tôi thề không giả đạo đức lên lớp khuyên người ta coi thường
tiền) nhưng quả đúng như thế thật: lúc chưa có tiền thì khổ quá chừng là
khổ, nhưng nắm một mớ thật bộn ở trong tay, lập tức mình thấy không thiết
tha, thú vị gì nữa; hơn thế lại chán nản hơn cả khi nào hết vì không còn
thèm gì cả, không muốn gì cả mà đời sở dĩ còn hấp dẫn được người ta một
phần lớn là tại người ta muốn thế này, ước thế kia. Những người thật sướng
ở đời này, theo tôi, là những người rất khổ, rất túng, tự nhiên một hôm được