BÓNG MA NHÀ MỆ HOÁT - Trang 29

thỏa mãn một cách nhỏ nhoi giai đoạn rồi lại khổ, rồi lại túng, rồi lại ước
mong hy vọng… .

Tôi vẫn nói tôi là một người không có khoa học, hay tin bậy bạ. Thấy

tiền bạc cứ thong thả đi vào nhà mình như vậy, tôi thú thực là có lúc tôi giật
mình lo ngại. Là rằng tôi yên trí rằng đời là một cuộc biến chuyển thường
xuyên: hết sáng thì tối, nắng lắm thì mưa, một người hay một nước mà đến
tột độ giàu sang, sung sướng (theo trắc lượng của người ấy, nước ấy) thì
phải xuống, cũng như trèo lên đỉnh ngọn cây rồi phải tụt xuống chớ không
thể trèo lên cao hơn nữa.

Biết làm sao bây giờ? Tôi suy tính trăm nghìn cách, chưa biết sử sự thế

nào thì một ý tưởng nảy ra trong đầu.

Một ý tưởng rất hủ lậu, có lẽ; một ý tưởng có nhiều chất dị đoan, nhưng

tôi cứ tự cho mình là phải: sở dĩ tự độ đến ở đây được may mắn, chẳng qua
là nhờ đất cát hết, chứ không phải là tháo vát, tài ba gì cả. Nhớ lại lúc còn
đông đủ gia đình ở Bắc, bà nội tôi, bố mẹ tôi, tối tối ngồi trò chuyện với
nhau, thường kể rằng có nhiều cái nhà tiền chủ rất dữ mà đến ở lại không
việc gì, lại ăn nên làm ra thì khác vì nó “hợp” với mình, cần nhất là mình
năng cúng vái để cho người ta phù hộ.

“Ờ phải. Mình quên mất hẳn điều đó. Hôm nào mình phải lập bàn thờ

cúng ông thổ địa ở đây, ngày rằm mùng một lễ bà tiền chủ, khai quang tẩy
uế mới được”.

Tôi xem lịch kiếm một ngày thật tốt để nhân dịp ăn tân gia, thiết lập hai

cái bàn thờ đó thì Mệ Hoát một đêm lững thững hiện ra, mờ mờ sương khói,
như cái bóng.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.