- Dạ, mà ít thôi dì ạ, vì chúng cháu sẽ mua thêm bánh mì ở trên quận. Với
lại bọn kia chắc cũng có mang theo.
Nói rồi Khôi Việt đứng lên ra vườn cho gà vịt ăn hộ dì Hạnh, trong khi dì
thu dọn trong bếp. Dì gói sẵn một gói xôi và nửa con gà, vì tuy không có
con, dì Hạnh cũng biết bọn trẻ rất háu đói. Giữa không khí thanh thoáng
của đồng quê, lại tha hồ thảnh thơi chạy nhảy, bọn trẻ đang sức lớn này
chẳng khác gì mấy chú gà choai, dù có ăn đến căng bụng cũng vẫn chưa no
!
Sửa soạn xong, Khôi, Việt vui vẻ chào dì Hạnh để đi. Đứng trên hiên dì
Hạnh còn căn dặn :
- Chơi cho tử tế, và đừng để chó phá vườn rau của người ta đấy các cháu
nhé.
Đôi bạn đi thẳng lên quận Nhà Bè, vào cửa hàng của bà Hương Mỹ.
Nhà bà Hương ở ngay đầu chợ. Cửa hàng của bà bán đủ mọi thứ : từ bánh
kẹo, sách báo, cho đến những thứ cần dùng lặt vặt. Ngoài là cửa hàng bầy
ngổn ngang đủ thứ, nhưng bên trong bà Hương bày biện rất ngăn nắp. Trên
tường, trên mặt tủ trưng bày hầu hết những kỷ vật của con trai -- Thiếu uý
Long, phi công trong không quân – nào là hình Long mặc quân phục, hình
chiếc phi cơ anh lái, với một dãy những chiếc “cúp” bạc và huy chương anh
chiếm được trong các trận đấu thể thao.
Bà Hương rất hãnh diện về con trai bà. Bà goá chồng từ khi Long còn nhỏ.
Bây giờ có tuổi, tóc bà đã điểm hoa râm và mắt phải đeo kính lão. Cặp kính
trắng nằm trễ trên sống mũi làm mặt bà trở nên nghiêm khắc khiến các trẻ ở
vùng này gặp bà đều e dè sợ hãi. Thật ra thì bà rất hiền hậu, dễ tính. Khi đã
quen với bà rồi, bà thường gọi vào cho ăn bánh, cho xem những kỷ vật của
Long, và kể cho nghe những chiến công hiển hách của anh.