NGÔI MỘ HOANG
Tôi vốn không tin có ma quỷ, lại càng không tin có thế giới cõi âm.
Vì con người khi đã chết rồi thì theo khoa học sẽ tự phân hủy theo
thời gian. Lúc đó còn gì nữa đâu để mà tồn tại. Dù là tồn tại theo tâm
linh.
Ấy vậy mà có một chuyện kỳ lạ hay nói đúng hơn là kỳ bí vô cùng
khiến tôi phải suy nghĩ. Đây là câu chuyện chúng tôi chứng kiến.
Nghĩ lại đôi lúc còn rởn tóc gáy.
Số là một lần đi công tác ở một huyện miền núi. Tôi được bạn bè rủ
đi nhậu thịt rừng. Tôi còn nhớ rõ đó là một đếm tháng sáu năm l982.
Tôi vốn ít uống rượu. Nhưng hôm đó vì quá vui nên say túy lúy.
Mấy người bạn cũng vậy. Họ rủ tôi ở lại nhà của Đệ một người
trong đám chúng tôi, nhưng tôi từ chối. Và rồi người loạng choạng,
tôi mò mẫm theo con đường đầy cỏ dại về nhà nghỉ. Và rồi không
hiểu sao tôi gục xuống ngay vệ đường thiếp đi.
Tôi thấy tôi bước vào một ngôi nhà rất đẹp. Lối vào treo đầy giỏ
phong lan.
Có một người con gái tuổi khoảng đôi mươi đang ngồi trên một bộ
ghế sang trọng cô ta thật đẹp. Cô ta đứng dậy, nhoẻn miệng cười
tươi:
- Em biết thế nào anh cũng đến mà, anh Thắng. Em đợi anh lâu lắm
rồi.
Tôi ngạc nhiên:
- Cô là ai, làm sao biết tên tôi? Tôi chưa hề gặp cô bao giờ?
Cô gái đặt tay lên vai tôi, bàn tay buốt giá khiến tôi rùng mình. Cô
gái dịu dàng:
- Anh sẽ biết em là ai nhưng em muốn anh cứ nghĩ cho kỹ đi.
Tôi lắc đầu, cố hình dung ra cô ta là ai. Gương mặt cô gái cứ nhòe
nhoẹt.
Lúc thì trắng toát, lúc thì như một ác thú, lúc lại là một bà già. Tôi
hoảng hốt, muốn la lên nhưng tay chân như cứ bị níu chặt. Phải
chăng tôi đang gặp ma?
Cô gái tiếp tục: