BÓNG NƯỚC HỒNG KÔNG - Trang 132

Sơn mắng Huệ như mắng em mình. Huệ chợt nhận ra điều đó, nàng cười
khẩy. - Tôi chọn nơi này, làm gì còn chỗ nào khác vừa hoang sơ, lại vừa
tiện lợi cho mọi mục đích như chỗ này. -Là thế nào? -Là tôi sẽ bay xuống
kia.

- Mày dám à? Sơn không hề cảm thấy sự kiên quyết toát ra từ giọng nói của
Huệ.

- Huệ, hãy bình tĩnh đã nào. Anh ba sẽ không giết anh đâu.

Hoàng lên tiếng, hắn nửa tỉnh nửa mê nhưng cũng nhận ra tình huống này.
Nàng đã rất kiên quyết, chuẩn bị lao xuống vực tự vẫn.

- Thì ra anh ở đó à? Không hẹn mà gặp, có sự chứng kiến của cả hai, đẹp
mặt thật nhỉ?

- Huệ, anh sẽ thả nó xuống ngay đây, vào đi.

Sơn cũng đã nhận ra tình huống, chuẩn bị gỡ dây.

- Anh ba, em đã mất anh rồi. Sự ghen tuông đã làm cho anh mù quáng. Anh
xử hắn thế nào là tùy, đừng nghĩ rằng em muốn tha cho hắn.

Nói rồi, nàng quay sang Hoàng đang lơ lửng trên cây.

- Anh Hoàng này, một kẻ bạc tình như anh, nói đúng hơn là một kẻ hèn
nhát, mà cũng đòi khuyên tôi sao? Sau 30-4, tìm anh đến đỏ cả mắt, khắp
Sài gòn Chợ Lớn, tôi nghĩ gì? Anh thử đoán xem? Coi như anh đã hy sinh,

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.