BÓNG NƯỚC HỒNG KÔNG - Trang 133

thật dũng cảm, thật phi thường. Tôi tự hào lắm, mà đáng tự hào chứ?! Cho
đến khi anh lộ nguyên hình ở đây.

Hoàng cảm thấy nhục thực sự, hắn không cãi lại, có thể hắn nghĩ là sự im
lặng sẽ tốt hơn.

- Anh xin em, Huệ, anh xin.

Thấy Huệ lạnh lùng và kiên quyết, Sơn hiểu nàng đã thay đổi theo chiều rất
cực đoan, anh quỳ xuống van xin.

- Anh ba này, anh đứng lên. Anh hiểu rằng tôi không dễ thay đổi như thế.
Mình là anh em, nhưng không phải ruột thịt, thế là khi có cơ hội thì anh bế
tôi lên giường với anh, thế thôi. Anh vẫn là anh ba của tôi, yêu gì đâu, anh
đứng lên đi.


Ba Sơn ngồi bệt xuống như người mất hồn, từ chỗ anh ngồi tới chỗ Huệ
khoảng 5 mét, nàng lùi dần về phía bờ vực, không thể nhẩy ra ôm nàng rồi
lại nhảy vào được. Huệ là người học võ, nàng đã quyết tự vẫn thì không ai
cứu được.

- Hoàng này! Sau giải phóng, anh sợ phải lấy tôi, một trí thức do xã hội cũ
đào tạo, lý lịch một đảng viên sẽ bị một vết đen. Kể cũng được, hy sinh tôi
cho con đường tương lai của anh. Còn chưa đủ, anh hy sinh thêm cả con
Yến và đứa con anh đang còn trong bụng nó, ghê gớm thật! Tôi không ngờ!
Một người làm cách mạng như anh, lúc khó khăn, gian khổ nhất, cận kề với
cái chết thì lại dũng cảm như thế, nhưng khi hòa bình lập lại, chỉ vì chút

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.