BÓNG NƯỚC HỒNG KÔNG - Trang 134

danh vọng, tư lợi cá nhân mà anh đánh mất mình. Lý tưởng cộng sản, phẩm
giá của một đảng viên anh đánh mất đâu rồi?!

Huệ vẫn rất bình tĩnh, và tỉnh táo hơn bao giờ hết, từ khi bỏ nghề giáo, lâu
lắm rồi nàng mới lại phân tích, giảng giải thế này. Nàng lại tiếp:

- Đứng trước kẻ thù anh rất hiên ngang, mỗi lần nghĩ về anh tôi không khỏi
liên tưởng đến “Dáng đứng Việt Nam “. Tôi đã từng tự hào biết bao. Nhưng
đến khi lý lịch đảng viên cộng sản của anh có nguy cơ bị bôi nhọ vì tôi thì
anh co lại, run sợ và lẩn tránh cả tôi.

Huệ rất phẫn uất, dường như không phải chỉ cho riêng mình:

- Đồng chí Hoàng, ai đã dùng chúng tôi trong việc rải truyền đơn tuyên
truyền cách mạng? Ai đã nuôi dưỡng lòng yêu nước, tự hào dân tộc nơi
những người bần cùng của xã hội như chúng tôi? Mặc dù được ba tôi cưu
mang, nhưng tôi cũng xuất thân từ đó. Hóa ra, chúng tôi, xã hội nào cũng
dùng được. Cứ nhồi nhét tư tưởng vào là xong phải không? Dùng xong việc
rồi thôi phải không? Các đồng chí chủ trương thế à? Trách ai, trách làm
gì?! Một khi góp phần vào khối sức mạnh của toàn đảng toàn dân. Đừng
nghĩ rằng tôi trách các đồng chí. Tôi sắp từ bỏ thế giới của anh nên nói cho
hả.


Riêng Sơn đây là lần đầu tiên anh được nghe nàng giãi bầy. Bản thân thất
học, trưởng thành trên đường phố và đường đời, được nghe độc thoại như
một bài thuyết giáo mà anh chưa từng nghe, Sơn nhìn Huệ như nhìn một
người khác hẳn. Nàng là cô giáo, vẫn là cô em gái chăm ngoan, là cử nhân
văn chương, một người biết hùng biện. Những giây phút sắp phải từ giã cõi

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.