BÓNG NƯỚC HỒNG KÔNG - Trang 305

nhở, cảnh đổ nát ngổn ngang, trong mắt những người tị nạn vẫn hằn lên sự
sợ hãi.


Sự giận dữ của Thủy Tề, sự khắc nghiệt của đói khát không giết được họ,
nhưng sự thù hằn của con người đã cướp đi sinh mạng của họ. Không lẽ
Thượng đế tạo ra con người để làm những việc mà ông ta không làm được?
Ngày lại ngày qua, những sự vụ cứ chồng chất mãi lên.


Thường như chìm vào sự đau đớn tuyệt vọng, lời động viên hay khuyên
nhủ của Kiên mất hẳn hiệu lực. Anh chỉ còn tâm tình với Sơn và một số
thanh niên khác, sống trong một tâm trạng vừa đau đớn vừa thù hận cao độ.


Rời khỏi Việt Nam với một vài dự định, ước mơ nhỏ bé như mọi người,
nhưng tất cả các con đường đến với ước mơ đều bị chặn. Người ta không
sợ bị thiếu thốn về vật chất nữa, nhưng rất sợ sự đợi chờ trong tuyệt vọng.
Gần 10 năm đợi chờ đã làm cho hầu hết bọn họ già đi, khô khan như những
tù nhân của án chung thân. Mơ ước lớn nhất còn lại hôm nay là được hạnh
phúc với Ngân cũng đã bị cướp đi. Kẻ nào dám tranh giành với anh, kẻ đó
chắc chắn sẽ phải trả giá đắt cho tội lỗi mà nó gây ra.


Hàng ngày Thường vẫn là một thợ xây cứng, nay anh xin hạ mức lương,

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.