BÓNG NƯỚC HỒNG KÔNG - Trang 47

Về đến nhà, bà con xóm làng kéo nhau tới đông như hội, hai thằng em
Ngọc Lan cũng cứ bám lấy Thường, hết xoa lại nắn, cuối cùng chúng đấm
thử mấy cái rồi kêu đau tay quá, khóc bù lu bù loa.


Ở làng hầu hết họ đều biết Thường và hai gia đình từ lâu, họ cũng thừa biết
Thường chỉ muốn đi học nước ngoài chứ không bao giờ đi lính thật. Người
cuối cùng đến chào Thường là ông Cữ, cậu ruột Ngọc Lan, ông sờ nắn đôi
vai vạm vỡ rồi khen Thường khỏe mạnh, người thế này làm gì chẳng được,
bây giờ sắp hết chiến tranh rồi, đi học tập ở nước ngoài cho biết rồi về lo
lắng cho cha mẹ chứ đánh nhau với ai nữa.


Câu nói cuối cùng của ông đã in sâu vào tâm trí của Thường, châm ngòi
cho một sự sang trang quan trọng trong cuộc đời anh.


Sau khi chia tay Ngọc Lan, Thường viết mấy dòng cho ba mẹ rồi đi thẳng
xuống Nha Trang. Ở đó anh được một chủ tầu cá nhận vào làm với mức
lương tương đối cao. Anh đi ra khơi xa, thỉnh thoảng mới về đất liền, thậm
chí chỉ ghé thăm ba mẹ trong vài phút. Gia đình Ngọc Lan rất mừng và
cũng an tâm nữa, nếu tiếp tục đi lính thì không biết ra sao vì đâu đó vẫn còn
tiếng súng.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.