BÓNG NƯỚC HỒNG KÔNG - Trang 48

Hồi tháng 3 năm 1975, ở Đà nẵng người Mỹ đã rút quân, thay vào đó là
chính quyền quân quản của Việt cộng. Thường chớp lấy cơ hội tính vòi
vĩnh, để xem bây giờ “ông già ngang bướng” còn cản nữa không. Con mình
thì không quan tâm, chỉ suốt ngày nghĩ về Việt cộng, về chiến tranh, anh
vẫn hậm hực như thế từ lâu.


Thường về hẳn nhà, đòi ba mẹ chuẩn bị đám cưới. Bây giờ giải phóng rồi,
chính quyền là của cách mạng rồi, ba mẹ còn chờ gì nữa? Chúng con cứ lấy
nhau. Thường bền bỉ đòi hỏi như vậy suốt mấy ngày đêm.


Cả đời chỉ mong cộng sản về, nay không có lý do gì bắt ông phải vội vàng.
Hàng ngày ông vẫn mở đài Hà nội để theo dõi tình hình chiến sự.


Giao tranh đang rất khốc liệt ở cửa ngõ Sài gòn. Nhìn vẻ phấn chấn ấy
người ta tưởng như không ai yêu cộng sản bằng ông.


Sau 30-4 cả miền Nam nằm trong tay Việt cộng, không còn giao tranh nữa,
nhưng vật giá leo thang chóng mặt, của cải nhà Thường dần dần ra đi hết,
ngày 2 bữa cơm cũng phải tính toán so đo. Thế là đám cưới Út Thường -
Ngọc Lan vẫn không tổ chức, chàng lại ra khơi. Những ngâm khúc chinh

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.