BÓNG RẮN - Trang 107

Tôi dẫn người bạn Nga của mình đi xuống một lối hành lang dài, đi qua
một đường hầm được phong kín từng một thời dẫn đến bức tượng Nhân sư
lớn ở Giza, rồi cuối cùng là đến hai cánh cửa đồng của Sảnh đường thời đại.
Còn giờ thì đấy là sảnh đường của chú tôi rồi, nên tôi đi thẳng vào.

Một nơi ấn tượng? Chắc chắn rồi. Nếu bạn đổ đầy nước vào nơi này, sảnh
đường sẽ to lớn đủ để chứa một đàn cá voi. Chạy dọc xuống giữa sảnh là
một tấm thảm dài màu xanh lấp lánh như dòng sông Nile. Dọc 2 bên bờ là
hàng dọc những cột, giữa những cột ấy là những tấm màn ánh sáng lóng
lánh phô diễn những cảnh tượng từ quá khứ của Ai Cập - đủ loại sự kiện
kinh hoàng, kỳ diệu lẫn đau thương.

Tôi cố không nhìn vào những cảnh tượng ấy. Tôi biết được theo kinh
nghiệm mình rằng các hình ảnh này có thể thu hút tâm trí tới mức nguy
hiểm. Có lần tôi đã phạm sai lầm khi đưa tay chạm vào ánh sáng, và kinh
nghiệm lần ấy đã xém chút biến óc tôi nhão ra như cháo yến mạch.

Phần ánh sáng đầu tiên là vàng - Thời đại của các thần. Dọc theo sau đấy,
thời Cổ Đại lấp lánh ánh bạc, rồi thời Trung Cổ màu nâu đồng, vân vân và
vân vân.

Lắm lần trong lúc chúng tôi bước đi, tôi phải kéo Leonid ra khỏi những
cảnh tượng bắt mắt cậu ta. Nói thật lòng thì, tôi cũng chẳng khá hơn mấy.

Mắt tôi rớm lệ khi tôi nhìn thấy cảnh Bes giải khuây cho các thần khác bằng
việc quấn khố lộn mèo. (Tôi khóc vì tôi nhớ nhìn thấy ông ấy tràn trề sức
sống đến vậy, ý tôi là, mặc cho nội hình ảnh Bes quấn khố không thôi cũng
đủ để khiến cho mắt bất kỳ ai cũng phải cay xè rồi.)

Chúng tôi băng qua bức màn ánh sáng màu đồng của kỳ Tân Cổ. Tôi bỗng
dừng phắt lại. Trong làn ảo ảnh biến chuyển kia, một người đàn ông ốm o
khoác áo chùng thầy tu giơ cây đũa phép cùng con dao lên trên con bò

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.