BÓNG RẮN - Trang 121

Sadie đã bảo tôi phải đem Walt theo, tất nhiên, nhưng, giờ đây khi nhìn cậu
ta, tôi lại đổi ý. Hai má của Walt trũng hóp. Hai mắt đờ đẫn vô hồn. Tôi
thấy giật mình khi thấy cậu này còn tệ hại hơn là chỉ mới ngày hôm qua.
Tôi biết nghĩ vậy là kinh khủng lắm, nhưng vẫn không thể không nghĩ đến
nghi thức chôn cất của người Ai Cập - cách thức họ ướp muối ướp xác để
khiến cho xác từ từ khô từ bên trong ra. Walt trông như thể cậu ta đã bắt
đầu khởi sự nghi thức đó rồi.

“Nghe này anh bạn,” tôi nói, “Sadie đã yêu cầu mình đảm bảo cho cậu được
an toàn. Con bé lo lắng cho cậu. Mình cũng thế.”

Walt nghiến hàm. “Nếu cậu có ý định sử dụng bóng cho lời chú, cậu sẽ phải
bắt được bóng cùng với pho tượng. Cậu sẽ cần một Sau. Mà tôi là người
giỏi nhất cậu có được.”

Thật không may là Walt nói đúng. Cả tôi lẫn Sadie không ai có kỹ năng bắt
được bóng, nếu chuyện đó có khả dĩ đi chăng nữa. Chỉ mình Walt là có tài
năng tạo bùa kiểu đó.

“Thôi được,” tôi làu bàu. “Chỉ là... nhớ khiêm tốn đừng thu hút quá nhiều
sự chú ý. Mình không muốn con em nổi bung xung với mình đâu.”

Bast khều khều cánh tay Walt, cái cách như con mèo khèo con bọ để xem
nó còn sống hay không. Cô ngửi ngửi tóc của Walt.

“Thần thái cậu yếu lắm,” Bast nói, “nhưng cậu đi xa cũng vẫn còn ổn. Hãy
cố đừng có gắng sức quá. Không được sử dụng pháp thuật gì trừ khi tuyệt
đối cần thiết.”

Walt đảo tròn mắt chán chường. “Vâng thưa mẹ.”

Bast có vẻ thích nghe thế.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.