BÓNG RẮN - Trang 127

Tôi nhận ra bản mặt này - như một tử thi trong lớp học giải phẫu lồ lộ bặp
thịt cùng dây gân nhưng lại không có da. Hai mắt không mi của hắn rực đỏ.
Mấy răng nanh hắn nhe ra trong nụ cười sát nhân toe toét.

“Mi,” tôi gầm gừ.

“Phải,” con quỷ chậc lưỡi, móng vuốt siết chặt quanh cổ tôi. “Là ta.”

Khuôn Mặt Của Nỗi Khiếp Sợ - cánh tay phải của Set từ Kim Tự Tháp Đỏ,
và cũng là cái loa phóng thanh bí mật của Apophis. Bọn tôi đã giết tên này
trong bóng của đài tưởng niệm Washington, nhưng tôi nghĩ chuyện này
chẳng có nghĩa gì cả. Giờ thì hắn quay lại, và, căn cứ vào giọng nói khàn
đặc cùng cặp mắt đỏ rực kia, thì hắn vẫn còn đang bị con rắn tôi ghét chiếm
hữu.

Tôi không nhớ tên này có thể bay được, nhưng giờ từ hai vai hắn mọc ra hai
cánh da dơi. Hắn dạng tay dạng chân tôi bằng cặp chân gà của hắn, hai tay
hắn bấu nghiến vào khí quản tôi. Hơi thở hắn khẳm mùi nước trái cây ôi lẫn
mùi dịch chồn hôi.

“Lẽ ra tao đã có thể khử mày lắm lần rồi,” tên ác quỷ nói, “nhưng mày làm
tao thấy hứng thú đấy, Carter ạ.”

Tôi cố sức chống trả lại hắn. Hai tay tôi đã trơ ra như chì. Đến thanh kiếm
tôi còn không thể giữ nổi.

Quanh chúng tôi, âm thanh của cuộc chiến trở nên câm lặng. Con Freak
đang bay bên trên kia, nhưng 2 cánh nó đang đập rệu rã đến nỗi tôi có thể
nhìn thấy rõ chúng. Một chữ tượng hình chầm chậm nổ tung ra như thuốc
nhuộm hòa vào trong nước. Apophis đang lôi tôi vào sâu hơn sang Cõi Âm.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.