BÓNG RẮN - Trang 130

nhân sư nữ như thể con này là một con thú nhún. Freak thì đang lởn vởn
gần đấy, trông no căng vui vẻ vì đã được ăn thật lắm ác quỷ.

“Lẽ ra cậu không được đến đây,” thần Thoth giở giọng mắng mỏ. Ông phủi
thứ bụi từ con quỷ khỏi áo thun, áo mang logo hình trái tim rực lửa cùng
dòng chữ HOUSE OF BLUES. “Quá sức nguy hiểm, nhất là cho cậu,
Walt.”

“Không có gì,” tôi càu nhàu. “Có vẻ như ông cần giúp đỡ mà.”

“Đám quỷ sứ đấy à?” Thoth phẩy tay vẻ khinh khỉnh. “Chúng sẽ quay lại
trước lúc mặt trời mọc thôi. Tuần rồi cứ mỗi 6 giờ đồng hồ là bọn chúng lại
tấn công ấy mà. Đến là bực mình.”

“Cứ mỗi 6h ư?” Tôi cố hình dung ra chuyện này. Nếu thần Thoth đã phải
chiến đấu chống trả một đội quân thế này một ngày vài bận trong nguyên
tuần thì... tôi không thể nào hiểu được làm thế nào mà ngay cả một vị thần
lại có được biết bao quyền năng đến vậy.

“Các vị thần khác đâu cả rồi?” tôi hỏi. “Chẳng phải họ nên giúp cho ông
ư?”

Thần Thoth nhăn mũi như thể vừa ngửi thấy một con quỷ bị bệnh đường
ruột. “Có lẽ cậu với Walt nên vào trong nhà. Giờ các cậu đã đến đây rồi,
chúng ta có nhiều điều phải nói đấy.”

Tôi phải nói điều này để đề cao thần Thoth. Ông ta biết cách trang hoàng
cho một Kim Tự Tháp.

Khu vực là sân bóng rổ trước kia vẫn còn đấy, rõ là để cho đám khỉ đột của
thần Thoth có thể chơi đùa được (Khỉ thích bóng rổ mà). Bảng TV điện tử
vẫn còn treo trên trần nhấp nhóa những loạt chữ thông báo lên mấy điều

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.