BÓNG RẮN - Trang 185

gian sảnh – những hình hài ma quái ngụy trang trong không khí mù khói.
Vài linh hồn trôi vô định – đang khóc tỉ tê hoặc tuyệt vọng xé quần xé áo.
Một số khoác tay ôm đầy cuộn giấy cói, trông có vẻ cứng rắn và quả quyết
hơn, như thể đang chờ đợi điều gì.
"Những kẻ kiến nghị," Walt nói. "Họ ôm hồ sơ về trường hợp của mình, hy
vọng được triệu kiến với thần Osiris. Ông ta đã đi quá lâu… chắc giờ đây
tồn ứ cả đống kiến nghị rồi."
Bước chân của Walt hình như nhẹ nhàng hơn. Hai mắt anh trông có thần
hơn, cơ thể ít oằn xuống vì đau hơn. Walt đang rất gần với cái chết, tôi e là
chuyến đi xuống Địa ngục sẽ thật vất vả cho anh, nhưng anh chỉ có vẻ thoải
mái hơn mấy đứa chúng tôi thôi.
"Sao anh biết?" tôi hỏi.
Walt do dự. "Anh không chắc. Chỉ là… thấy có vẻ đúng vậy thôi."
"Còn những linh hồn không ôm giấy thì sao?"
"Những kẻ tị nạn. Họ hy vọng nơi này sẽ bảo vệ họ."
Tôi không hỏi là bảo vệ khỏi cái gì. Tôi nhớ đến hồn ma trong buổi khiêu
vũ tại Học viện Brooklyn, bị nhận chìm trong một mớ dây leo đen và kéo
vào trong lòng đất. Tôi nghĩ đến một cảnh mộng mà có lần Carter đã kể -
mẹ tôi co rúm người dưới một vách đá đâu đó ở Cõi Âm, chống chọi với
lực hút của bóng tối đang lôi kéo từ xa.
"Chúng ta phải nhanh lên." Tôi bắt đầu dấn tới trước, nhưng Zia kéo tay tôi
lại.
"Đằng kia," Zia nói "Nhìn kìa."
Làn khói tan đi. Phía trước chừng hai mươi mét là một hàng cổng lớn bằng
đá vỏ chai. Trước hàng cổng đấy, một con vật to cỡ chó săn đang ngồi xổm
– một con chó rằng to dị thường với lớp lông đen dày, hai tai vểnh bông lên,
còn mặt thì nửa giống cáo nửa giống sói. Đôi mắt màu ánh trăng sáng quắc
trong bóng tối.
Nó gần gừ với chúng tôi, nhưng tôi vẫn không chùn bước. Có thể tôi hơi
thiên vị, nhưng tôi nghĩ chó rừng cũng dễ thương và có thể ôm lấy chúng,

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.